Không ít sinh linh Hạ Giới sau khi phi thăng đã tạo nên những thành tựu xuất sắc, thậm chí còn có sinh linh được phong thành Giới Chủ, Thiên Tôn...
Nhưng xét về tổng thể thì võ giả Hạ Giới và Thượng Giới vẫn có chênh lệch rất lớn, sự chênh lệch này từ lúc sinh ra đã có, đồng thời cũng trở thành một hạn chế của võ giả. Hơn nữa, dường như hạn chế này còn xuất hiện trên mọi phương diện.
Ví dụ như nguyên khí trời đất ở Thượng Giới nồng đậm hơn Hạ Giới, sinh linh được nuôi dưỡng bởi nguyên khí trời đất ở Thượng Giới thì trời sinh sẽ mạnh hơn sinh linh ở Hạ Giới.
Ngoài ra, còn có các vấn đề về tài nguyên, truyền thừa...
Vì thế khi Cổ Bội Nhi bỗng nhiên nói vậy, sao bọn họ có thể tin được?
“Bội Nhi, ngươi đừng quên điều quan trọng nhất. Cô gái này nói nàng đã được Thiên Vị tộc thừa nhận, nhưng ta không hề cảm nhận được bất kỳ dấu ấn nào của Thiên Vị tộc trên người nàng, thế là thừa nhận kiểu gì?”
Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên. Đúng thế, những lời của Cổ Bội Nhi quả thực quá khó tin, nên mọi người đều quên mất điều này.
Chỉ cần leo lên tầng thứ hai của bia thiên phú là đã được Thiên Vị tộc thừa nhận, khi đó bia thiên phú sẽ ngầm khắc dấu ấn của Thiên Vị tộc lên cơ thể người tham gia thử luyện.
Hiện giờ bọn họ không hề cảm nhận được bất kỳ dấu ấn nào trên người La Chinh, như vậy chứng minh La Chinh đang nói dối, hoặc là nàng đã tiến vào bia thiên phú, nhận khảo nghiệm, nhưng không có tư cách lên hàng thứ hai.
Cổ Bội Nhi khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy! Ta cũng không cảm nhận được, nhưng cơ thể này vốn không phải của nàng, mà là do chiếm cứ...” Thấy mọi người không ngừng phủ định phán đoán của mình, Cổ Bội Nhi cũng hơi dao động. Mặc dù những suy luận lúc trước phù hợp với phán đoán của nàng, nhưng giờ ngẫm lại thì danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim này quả thực quá khó tin, nàng lại dấy lên mối nghi ngờ.
“Ha ha, điều này thì dễ tra ra thôi, tìm được thân thể thực sự của nàng rồi đánh giá là được, có gì khó đâu!” Gã đàn ông vạm vỡ kia cười nói: “Muốn giả mạo Thiên Vị tộc, làm gì có chuyện dễ thế!”
Từ đầu đến cuối, La Chinh đều không nói câu nào. Chỉ dùng sức của một mình hắn thì có nằm mơ cũng chẳng thể nào chống lại bảy vị đại năng Thần Cực Cảnh này được. Huống hồ, La Chinh chỉ nhập vào cơ thể của Phong Niệm Vân thôi, cho dù Phong Niệm Vân không bị phong ấn linh hồn, phát huy hết toàn bộ thực lực thì e rằng cũng chẳng thể đối chọi được với cả bảy người trước mặt.
Cường giả ở cảnh giới này là sự tồn tại hoàn toàn nghiền áp đối với cả Đại Thế Giới.
Đến lúc này, La Chinh cũng nhận ra, muốn yên ổn mang rồng tổ ra khỏi đây thì chỉ có cách chứng minh bản thân. Cũng may hắn không hề nói dối.
Vì vậy La Chinh bèn lên tiếng: “Được, cơ thể của ta ở ngoài thánh địa Thiên Thần này, nếu các vị không tin, có thể đi theo ta!”
Mạc lão đại cân nhắc một lúc, quay đầu lại thoáng liếc nhìn tà long ở trạng thái phủ bụi, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tà long đã phủ bụi, có lẽ cũng phải mời người khác tới xua tan chúng mới được...”
Gã đàn ông vạm vỡ kia cười lạnh lùng: “Kiểm tra thật giả chỉ chốc lát là xong, nếu ngươi nói dối, lãng phí thời gian của ta thì có đừng trách!”
La Chinh thản nhiên gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía đám đại năng Thần Hải Cảnh nói: “Xin mang theo bọn họ cùng ra ngoài!”
Đám cường giả Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc ngây ra như khúc gỗ, đứng yên bên cạnh mà nghe La Chinh nói chuyện với mấy người kia, không hề nhúc nhích.
Cái gì mà Thiên Vị tộc các thứ? Bọn họ chẳng hiểu gì, chỉ loáng thoáng biết La Chinh phải chứng minh gì đó cho mấy người kia xem. Dù thế nào thì những người này không thẳng tay đối phó mà còn tin lời của La Chinh. Như vậy cũng đã chừa cho họ một đường sống rồi!
Đám đại năng Thần Hải Cảnh này dù không ở trong cơ thể khác mà đang ở trạng thái tốt nhất của bản thân thì cũng chẳng có cách nào chống lại bảy vị cường giả Thần Cực Cảnh trước mặt.
Hiện giờ La Chinh lại bảo mấy người đó đưa bọn họ ra ngoài, khiến đám võ giả tứ đại thần quốc dấy lên hy vọng!
Ai ngờ gã đàn ông vạm vỡ kia liếc nhìn đám “cọc gỗ” này một lượt rồi lại thản nhiên nói: “Một đám chuột nhắt mà thôi, giết là xong, mang ra ngoài làm gì cho phiền!”
Lời này vừa nói ra, đáy lòng của tất cả võ giả tứ đại thần quốc đều trầm xuống.
Trước mặt những cường giả Thần Cực Cảnh này, tính mạng của bọn họ chẳng đáng một đồng.
“Ha ha, Nguyên Bạch nói đúng lắm, mang ra ngoài làm gì cho phiền, giết luôn là được.” Nói xong, Vũ Trạch bèn cầm thanh đao đen trong tay đi về phía đám Chu Hoàng. Trong trạng thái những người kia không thể cử động, chỉ cần một đao thôi là hắn đã có thể hoàn toàn diệt sạch linh hồn của những võ giả tứ đại thần quốc kia.
Thấy cảnh tượng này, đôi mắt màu vàng kim của La Chinh bỗng lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Dừng tay!”
Vũ Trạch làm sao chịu nghe lời La Chinh. Hắn giơ thanh đao đen trong tay lên, từng luồng đao khí màu đen dần dần tỏa ra từ trên sống đao, chuẩn bị vung lên ngay lập tức.
Lúc này, trong lòng các võ giả của tứ đại thần quốc đầy chua xót. Bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ mất mạng như thế này. Không thể nhúc nhích, bị kẻ khác thờ ơ đến lấy mạng, sao bọn họ cam tâm cho nổi!
Dù đáy lòng chua xót là vậy, nhưng cơ thể họ đã bị khống chế hoàn toàn, ngoại trừ ai oán và thù hận lộ ra từ đôi mắt kia thì một câu cũng không nói được thành lời.
La Chinh cũng lạnh lùng nói: “Nếu cuối cùng tìm được tháp Linh Lung, chứng minh ta thực sự có danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim thì sao?”
Nghe thế, quả thực thanh đao trong tay Vũ Trạch khựng lại giữa không trung, hắn nghe thấy giọng điệu vô cùng nghiêm túc, chắc chắn của La Chinh thì khẽ nhếch mép chế nhạo: “Ồ? Có vẻ ngươi quả thực đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim nhỉ?”
“Đúng.” La Chinh bình tĩnh nhìn chằm chằm Vũ Trạch nói.
“Nếu phát hiện ra ngươi không có thì sao?” Vũ Trạch tiếp tục cười hỏi.
“Trong Đại Thế Giới này, không ai có thể trở thành địch thủ của các người, khi đó các người muốn xử lý ta... và nhóm chúng ta, cũng không khó!”
Lúc này, Cổ Bội Nhi nhíu mày nói: “Vũ Trạch, dừng tay. Nghiệm chứng trước cũng không muộn.”
Vẻ cười cợt trên mặt Vũ Trạch nhạt đi, thanh đao đen trong tay hắn vung lên, nhưng không đánh về phía những đại năng Thần Hải Cảnh kia mà mũi đao hơi nghiêng sang một bên. Một luồng đao khí dày đặc đột nhiên kéo dài ra tới mấy chục trượng, phần đuôi đao khí không chém xuống đất mà vụt về phía xa.
“Vút...”
Nếu đứng trên không trung nhìn bao quát sẽ nhìn thấy một vệt sáng nhỏ kéo dài từ trung tâm cho tới tận rìa thánh địa Thiên Thần này.
“Được rồi, ta nghe tiểu sư tỷ!” Vũ Trạch cười. Đối với hắn, có giết đám chuột nhắt này hay không cũng chẳng quan trọng lắm.
Sau đó, đóa hoa trong mắt phải của Cổ Bội Nhi khe khẽ lay động, hóa giải lực phong ấn trên người đám Chiến Hoàng Thiên Phong. Bấy giờ tất cả các thi thể đều khôi phục được tự do.
Cho dù đã khôi phục được tự do hành động, nhưng không một vị đại năng Thần Hải Cảnh nào chạy trốn.
Thi thể này không thể dùng chân nguyên, chỉ dựa vào mỗi cơ thể thì không thể phi hành, căn bản là chạy trốn không nổi. Huống hồ, đối mặt với bảy vị đại năng Thần Cực Cảnh, bọn họ vốn chẳng có sức chống trả. Lúc này chọn chạy chốn chẳng khác nào là muốn chết.
“Đi thôi, cơ thể của ngươi chắc sẽ không cách thánh địa Thiên Thần này quá xa đâu nhỉ?” Thanh Phong thờ ơ nói.
“Xa đến mức nào được chứ? Đại Thế Giới này vốn đâu có lớn. Hừ!” Gã đàn ông vạm vỡ cười khẩy.
La Chinh không nói gì, nhìn đám Chiến Hoàng Thiên Phong nói: “Mọi người cùng đi ra ngoài đi!”
Các võ giả tứ đại thần quốc yên lặng gật đầu đi sau La Chinh, còn bảy vị đại năng Thần Cực Cảnh thì đi sau cùng.
Mất một nén nhang bọn họ mới rời khỏi thánh địa Thiên Thần. Sau khi khôi phục truyền tống trận, mọi người lại tiến vào thánh hải Thiên Vũ một lần nữa, men theo con đường thánh giả của thánh hải Thiên Vũ để trở về.
Chỉ có điều, lúc trở về con đường thánh giả, các đại năng Thần Hải Cảnh lại định lấy chiếc khiên lớn trong tay ra chắn những mũi tên màu lam kia, nhưng Thanh Phong lại thong dong cười nói: “Không cần!” Sau đó, hắn khẽ phất tay lên, chân nguyên lóe ra, một kết giới tỏa ra và bao phủ hết tất cả mọi người.