Chiến Hoàng Thiên Phong quan tâm Hỏa Doãn Nhi nhất, cho nên cũng hiểu rất rõ tính cách của Hỏa Doãn Nhi. Ông đã sớm nhìn ra con gái mình có lòng với La Chinh, nhưng tính cách nàng luôn dịu dàng kín đáo, không ngờ bây giờ lại xúc động như thế.
Hỏa Doãn Nhi xông ra, cuối cùng đứng bên cạnh La Chinh, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào La Chinh, trên mặt không mang ý cười mà là vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi thật sự sẽ trở về chứ?” Hỏa Doãn Nhi cắn môi, hỏi nhỏ.
Thấy dáng vẻ của Hỏa Doãn Nhi, La Chinh khẽ mỉm cười, cẩn thận gật đầu một cái: “Ta đương nhiên sẽ trở về.”
Nhìn qua thì dường như nàng còn muốn nói gì đó, nhưng vừa rồi chẳng qua là nhất thời xúc động, bây giờ mới ý thức được tất cả mọi người đều đang nhìn mình chăm chú, vẻ mặt Hỏa Doãn Nhi lập tức trở nên ngượng ngùng. Nhưng lần này chỉ chần chừ một thoáng mà thôi. Đối với một thiếu nữ mà nói, thật sự có một số việc tương đối khó khăn. Nhưng ngay sau khi hạ quyết tâm, nàng liền lấy sợi dây chuyền trên cổ xuống, đi về phía trước, đeo lên cổ La Chinh.
Sợi dây chuyền đó cũng không quá quý giá, nhưng là tín vật của nàng.
Sau đó Hỏa Doãn Nhi mới lên tiếng: “Ta chờ ngươi trở lại!” Nàng miễn cưỡng cười một tiếng, lúc này mới quay đầu rời đi.
Khi đeo sợi dây chuyền này, La Chinh dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Hỏa Doãn Nhi. Hắn yên lặng gật đầu một cái rồi mới lên vòng bát quái kia. Về phần vẻ mặt như cười như không của Vũ Trạch và gã đàn ông cao to kia thì La Chinh trực tiếp bỏ qua.
Ngoài La Chinh và bảy người của Thiên Vị tộc ra, còn có Phong Niệm Vân cũng được mang theo lên vòng bát quái.
Vòng bát quái chậm rãi chuyển động, mọi người từ từ bay về phía “động không gian ” kia. Chỉ chốc lát sau, vòng bát quái liền biến mất trước mặt mọi người ở thần quốc. Mà sau khi Thanh Phong thu lại kết giới đã tạo ra cái khe không gian, khe không gian cũng nhanh chóng phục hồi như trước. Thật ra, cái khe không gian này cũng được coi như là “vết thương” của cả Đại Thế Giới. Nhưng Đại Thế Giới vốn có khả năng “tự lành” ở một mức nhất định, nên cái khe không gian này đối với Đại Thế Giới chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ không đáng kể mà thôi. Khe không gian nhanh chóng phục hồi, dần dần tiêu tan, nhưng nếu là võ giả tinh thông quy tắc không gian thì lại có thể thấy một vệt mờ ở đó. Đây cũng là điểm yếu của không gian.
Trong mắt võ giả tứ đại thần quốc, Thiên Vị tộc chẳng khác gì ôn thần. Bọn họ vừa biến mất, tất cả đại năng Thần Hải Cảnh ở đó bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ có bạch mi đạo nhân là đen mặt.
Lúc này, Bạch Nguyệt Dung lại nói: “Đốc công, tin tức về La Chinh có báo lên nữa không?”
“Hừ, báo! Sao lại không báo! Hôm nay phải mở ra con đường Nghịch Linh! Thiên Vị tộc vươn tay quá dài rồi đấy!” Bạch mi đạo nhân đang kiềm chế tức giận nên những lời này gần như là quát lên.
Theo bạch mi đạo nhân thấy, cho dù là La Chinh hay là rồng tổ thì đều là do ông ta khám phá ra! Thiên Vị tộc muốn chấm mút? Vậy phải xem có bản lĩnh này hay không!
Đối với sự tức giận của bạch mi đạo nhân, mấy vị Quốc chủ chỉ coi như không thấy. Họ có thể may mắn nhặt về một cái mạng này đều là nhờ La Chinh. Sau khi sửa sang lại một phen, bọn họ cũng rối rít lên đường, rời khỏi thánh hải Thiên Vũ. Lực huyết tế đã bắt đầu khôi phục, bọn họ phải rời khỏi nơi này ngay trước khi nó khôi phục hoàn toàn.
Trong bóng tối, vòng bát quái đang nhanh chóng bay đi.
Bên trong khe không gian không có ánh sáng, cũng không tồn tại bất kỳ thứ gì, mặt trái của Đại Thế Giới chính là hư không.
Sau khi La Chinh xác định được phương hướng, Cáp Bằng điều khiển vòng quay bát quái đi về phía trước, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Lần này xuyên qua Bạo Loạn Tinh Hải, đi qua mặt trái của thế giới nên hoàn toàn không chịu sự uy hiếp trí mạng của gió bão kia.
Trước đây La Chinh đã từng giao chiến với Vân Long Đào trong hư không, nhưng cũng chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn, còn lần này lại là đi một đoạn đường xa trong hư không.
Ngay từ đầu La Chinh đã hơi tò mò, nhưng xung quanh đều đen kịt, giống như không tồn tại cái gì vậy. Thế nên La Chinh cũng đành thu hồi lại ánh mắt. Ngồi trên vòng bát quái, sau khi suy nghĩ một chút hắn mới hỏi: “Trong hư không này không có cái gì tồn tại sao?”
Bảy người của Thiên Vị tộc cũng ngồi xếp bằng trên vòng bát quái, Vũ Trạch nghe thấy câu hỏi của La Chinh thì liền nói: “Nói nhảm, nếu không thì còn gọi là hư không làm gì?”
La Chinh trợn mắt. Trong mấy người này, trừ Mạc lão đại và Cổ Bội Nhi ra thì những người khác đều không dễ tiếp xúc lắm, nếu không phải cực kỳ kiêu ngạo thì bọn họ đều giống như người này, nói chuyện hết sức khó nghe. Vì vậy La Chinh cũng dứt khoát không gì nữa, nhắm mắt khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Nhưng đúng vào lúc này, La Chinh bỗng cảm nhận được một luồng khí âm u lạnh lẽo xẹt qua thân thể mình!
Cùng lúc đó, bảy người của Thiên Vị tộc cũng vội mở mắt. Đặc biệt, Mạc lão đại còn đứng dậy, chân mày nhíu chặt lại.
Xem ra không chỉ có mình La Chinh cảm nhận được luồng khí âm u lạnh lẽo kia, mà tất cả mọi người đều cảm nhận được, Cổ Bội Nhi nhíu mày hỏi: “Đó là cái gì!”
Vẻ mặt Mạc lão đại lại hết sức lạnh lùng: “Thật xui xẻo, hình như đụng phải sinh linh bóng ma!”
“Sinh linh bóng ma là cái quỷ gì?” Vũ Trạch kêu lên.
Thanh Phong mở miệng nói: “Sinh linh sống ở mặt trái thế giới. Cho nên ta muốn sửa lại lời nói vừa rồi của ngươi, không phải là trong hư không không có gì tồn tại! Mặc dù số lượng sinh linh bóng ma rất ít, nhưng thân thể chúng lại rất mạnh mẽ. Phiền phức rồi đây!”
“Làm sao còn có thứ này vậy!” Sắc mặt Vũ Trạch cũng trở nên mất tự nhiên. Hắn vừa mới dạy dỗ La Chinh xong, vậy mà kết quả lại lập tức nhảy ra sinh linh bóng ma, chẳng khác nào tát cho hắn một cái thật mạnh.
Còn La Chinh thì chỉ đảo mắt một cái. Hắn luôn không thích so đo với những kẻ ngốc.
“Vù vù vù!”
Trong bóng tối, cho dù là những cường giả Thần Cực Cảnh này thì cũng không thấy rõ được tình hình ở phía xa, huống chi vòng bát quái lại đang bay với tốc độ cao. Nghe thấy âm thanh này, mọi người lập tức đều trở nên căng thẳng. Tất cả mọi người bắt đầu nhìn đông nhìn tây, nhưng lại không thấy sinh linh bóng ma đâu!
Mắt La Chinh chợt sáng lên, một luồng ánh sáng màu xanh lục thoáng xuất hiện trong đôi mắt hắn. Sau khi Thanh Mục Linh Đồng bắt đầu chuyển động, bóng tối trong hư không kia cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một thế giới màu xanh lục. Hắn quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt liền nhìn về phía sau, lúc này trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi, đồng thời thốt lên: “Đó là cái gì?”
Phía sau, cách vòng quay bát quái này mấy nghìn trượng, có một cái đầu lâu khổng lồ đang bay vùn vụt đuổi theo!
Đầu lâu kia nhìn có vẻ giống như đầu người, nhưng nó lại to như một dãy núi lớn, phía sau đầu lâu treo vô số con trăn khổng lồ, giống như là tóc của nó vậy!
Nhờ có Thanh Mục Linh Đồng, La Chinh có thể nhìn thấy được cái đầu lâu khổng lồ ở phía xa kia, nhưng những người khác thì không thể nào nhìn thấy.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Mạc lão đại lo lắng hỏi. Nếu là sinh linh bóng ma thì rất khó đối phó, đây chính là nguyên nhân khiến hắn căng thẳng. Về phần làm thế nào mà La Chinh nhìn thấy được, mặc dù Mạc lão đại tò mò, nhưng cũng không hề hỏi.
La Chinh nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu đang không ngừng đến gần rồi đáp: “Một cái đầu lâu, đầu lâu rất to!”
“Đầu lâu?”
Mạc lão đại trầm ngâm một chút, trong con mắt bỗng lộ ra vẻ sợ hãi, ngay sau đó mới lên tiếng: “Xui xẻo vậy? Trong bóng tối của Đại Thế Giới lại tồn tại thứ này ư?”
Sắc mặt Thanh Phong cũng vô cùng khó coi, giờ khắc này, thậm chí ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy: “Hỏng rồi! Mau, mau rời khỏi hư không này!”
“Rời khỏi hư không? Nhưng lúc này bên ngoài hẳn cũng là Bạo Loạn Tinh Hải! Gió lốc Tinh Hải này cũng...” La Chinh nói.
Mạc lão đại hừ một tiếng: “So với vật kia thì gió lốc Tinh Hải chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi! Thanh Phong, chuẩn bị sẵn sàng đi!” Sau khi nói xong, cây trượng trong tay Mạc lão đại vung về phía trước một lần nữa. Có thể nhận thấy, lần này Mạc lão đại gần như đã thi triển ra toàn bộ thực lực của hắn, có vẻ trong cây trượng kia có chứa sức mạnh vô cùng lớn.
“Xoẹt!”
Bởi vì sức mạnh này quá lớn nên tạo ra rất nhiều tiếng nổ nối tiếp nhau trong không gian, nghe cực kỳ chói tai, giống như có một tấm vải lớn bị hơn vạn người xé nát cùng một lúc vậy!