Mạc lão đại vẫn chưa trả lời thì Thanh Phong đã giành trước nói: “Đó là Thần Khí tộc.”
“Thần Khí tộc?” Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên.
Thanh Phong gật đầu, sau đó nói ngay: “Cũng chính là chủng tộc bị chúng thần khinh bỉ! Mặc dù sinh linh bóng ma có không ít chủng tộc, nhưng nhánh lớn nhất trong đó chính là Thần Khí tộc!”
“Thanh Phong nói đúng.” Mạc lão đại gật đầu. Ngoài La Chinh ra, mấy người khác cũng rất tò mò, nên hắn liền mở miệng nói.
Không chỉ Đại Thế Giới có tồn tại mặt trái, toàn bộ vũ trụ đều có mặt trái tương ứng với nó. Nhưng so sánh với Đại Thế Giới, không gian ở Thượng Giới vững chắc hơn, và càng khó xé rách hơn.
Trong mặt trái của toàn bộ vũ trụ chính là một thế giới khổng lồ mà trống rỗng. Mặc dù số lượng sinh linh bóng ma rất ít, nhưng nếu toàn bộ sinh linh bóng ma cộng lại thì cũng không phải một con số nhỏ. Mà Thần Khí tộc lại chiếm địa vị thống trị tuyệt đối trong đám sinh linh bóng ma. Dù bọn chúng không thể nào rời khỏi mặt trái thế giới, nhưng cũng có ảnh hưởng không nhỏ đối với toàn bộ vũ trụ.
“Chủng tộc bị chúng thần khinh bỉ? Tại sao bọn chúng lại bị chúng thần khinh bỉ?” La Chinh lẩm bẩm hỏi.
Mạc lão đại cười lớn lắc đầu, sau đó mới lên tiếng: “Cái này thì không biết được. Có lẽ các Giới Chủ, Thiên Tôn kia mới biết rõ nguyên nhân trong đó.”
La Chinh hơi gật đầu, nhưng từ trong lòng La Chinh lại truyền tới một cảm giác cực kỳ không thoải mái. Giống như cơ thể một người bị một thứ gì đó không biết tên xâm phạm, đáy lòng tự nhiên sẽ có cảm giác nguy cơ. Hắn liền hỏi tiếp: “Vậy vì sao Thần Khí tộc lại có thể tiến vào Đại Thế Giới này?”
La Chinh cũng biết cảm giác nguy cơ này vì sao mà tới. Từ sau khi dung hợp với ý chí của Đại Thế Giới, La Chinh dần dần hòa làm một chỉnh thể với toàn bộ Đại Thế Giới. Bây giờ khi biết mặt trái Đại Thế Giới cất chứa thứ kinh khủng như vậy, tất nhiên hắn cũng sẽ thấy đồng cảm.
“Không biết nữa, nhưng tất nhiên ta sẽ bẩm báo chuyện này với Thiên Vị tộc. Về phần bên trên có hứng thú điều tra hay không, không phải ta nói là được.” Mạc lão đại nhìn thẳng phía trước và nói.
Thần Khí tộc thần bí mà mạnh mẽ, không phải đám cường giả Thần Cực Cảnh bọn họ có thể can thiệp. Nhiệm vụ chính bây giờ của Mạc lão đại là tìm ra tháp Linh Lung mà thôi.
La Chinh khẽ gật đầu. Cho dù những sinh linh bóng ma này muốn làm gì thì với thực lực bây giờ của hắn cũng không thể nào can thiệp được, bây giờ vẫn nên trở về rồi hãy nói.
Sau khi vòng quay bát quái thiêu đốt máu tươi của Cáp Bằng, tốc độ bay của nó gần như vượt qua nhận thức của La Chinh. Ban đầu, dưới trạng thái gió bão tạm ngừng, La Chinh muốn đi ngang qua toàn bộ Bạo Loạn Tinh Hải cũng phải mất mấy ngày, lần này lại chỉ mất có hai canh giờ!
Sau hai canh giờ, vòng quay bát quái lao ra khỏi trận gió bão điên cuồng này, ở phía trước lại nổi lên một khối màu đen thui, chậm rãi nhô lên từ đường chân trời.
Thấy khối màu đen thui kia, ánh mắt La Chinh hơi lóe lên. Đó chính là một góc của Trung Vực. Trong nội tâm hắn mơ hồ trở nên kích động. Sau gần nửa năm xông xáo trong tứ đại thần quốc, rốt cuộc hắn cũng đã trở lại.
“Vèo!”
Ngư Long Tông nằm ở rìa phía đông Trung Vực, trong mấy lần Trung Vực gặp hỗn loạn cũng không xảy ra chút tổn hao nào. Lúc này rất nhiều võ giả của Ngư Long Tông đang tu luyện trước cửa núi.
Đúng lúc này, mọi người liền thấy trên mặt biển có một điểm đen nhỏ, bắn tới với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, tốc độ kia hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ!
Từ xa đến gần, từ gần đến xa, từ khi điểm đen kia xuất hiện đến khi điểm đen kia biến mất cũng chỉ trong khoảng một hai nhịp thở, lóe lên một cái rồi biến mất!
“Thầy ơi, đó, đó là vật gì vậy?” Một võ giả trẻ tuổi hỏi.
“Ảo giác, biết chưa? Ảo giác! Luyện công cẩn thận cho ta!” Một vị trưởng lão mắng.
“Thật sự là ảo giác sao? Hình như ta cũng thấy.”
“Tốc độ kia, e là người đứng đầu Trung Vực là La Chinh cũng không làm được đâu.”
“Xem ra tất cả chúng ta đều xuất hiện ảo giác rồi!”
Từ sau khi La Chinh giết chết Thôi Tà, uy thế của hắn ở Trung Vực đã đạt đến đỉnh điểm, thay Thôi Tà trở thành người đứng đầu danh xứng với thực ở Trung Vực. Đủ loại sự tích liên quan tới La Chinh cũng không ngừng được lưu truyền.
Nhưng trong khoảng thời gian La Chinh không ở đây, trong Trung Vực cũng không yên ổn!
Hư Linh Tông vốn đã bị Thiên Tà Tông tiêu diệt nay đã lần nữa được xây dựng lại. Mặc dù Hư Linh Tông và thành Hư Thiên đều bị thanh tẩy một lần, nhưng một vài nhân vật then chốt vẫn còn sót lại. Xây dựng lại Hư Linh Tông trong thời gian ngắn cũng không phải chuyện gì quá hoang đường. Nhưng nguyên khí đã bị tổn thương, không qua mấy trăm năm thì e là khó mà lấy lại được địa vị đứng đầu Trung Vực như trước.
Trừ Hư Linh Tông được xây dựng lại ra, dường như Độc Vương - Vu Chiêm Hà kia lại hoạt động lần nữa. Hắn tập hợp một vài cấp dưới cũ của Thiên Tà Tông, có khuynh hướng muốn tro tàn lại cháy.
Lúc trước, sau khi La Chinh tiêu diệt Thôi Tà, Vu Chiêm Hà đã nhanh chóng lẩn mất và lại ẩn cư. Năm đó Vu Chiêm Hà này trốn ở đầm Vân Mộng mấy trăm năm, có lẽ hắn đã chán cuộc sống ở ẩn, nên sau khi có được tin tức La Chinh đi đến tứ đại thần quốc thì có vẻ hắn lại tính kế gì đó.
Đối với những chuyện này, nếu La Chinh thông qua ý chí của Đại Thế Giới, hắn là có thể tra ra được. Sau khi dung hợp ý chí của Đại Thế Giới, La Chinh đã có thể biết hết mọi chuyện trong Đại Thế Giới này, muốn tìm bất kỳ tin tức gì cũng chỉ cần một suy nghĩ mà thôi.
Chẳng qua La Chinh cũng không dùng đến năng lực này. Hắn chỉ thỉnh thoảng điều tra một chút tình trạng của Ninh Vũ Điệp.
“Vèo!”
Cho dù là Bạo Loạn Tinh Hải rộng lớn, vòng quay bát quái này cũng chỉ dùng hai canh giờ là tới. Mà một cái Bạo Loạn Tinh Hải chắc có thể chứa được hơn trăm cái Trung Vực, cho nên từ lúc tiến vào Trung Vực rồi đến thành Thiên Khải chỉ mất thời gian khoảng một nén nhang mà thôi!
Đứng trên bầu trời thành Thiên Khải, Mạc lão đại nheo mắt nhìn xuống, ngay sau đó hỏi: “Ở đây sao?”
La Chinh gật đầu.
Vũ Trạch liền nói: “Mau đi đi, chúng ta chờ ngươi!”
La Chinh chắp tay với mấy người và nói: “Nếu các vị đã tới Trung Vực, sao không…”
“Không cần!” Thanh Phong ngạo nghễ nói: “Chúng ta không có hứng thú với nơi này.”
Mạc lão đại không nói gì, mấy người khác ai nấy cũng ngồi xếp bằng, cặp mắt nhắm hờ, giống như đang ngủ.
Đám người này cũng đủ thối tha, chẳng qua ta cũng chỉ khách khí một chút mà thôi. La Chinh trợn mắt một cái, chuẩn bị rời khỏi vòng quay bát quái này.
Nhưng ngay lúc La Chinh chuẩn bị rời khỏi vòng quay bát quái thì lại nghe thấy Cổ Bội Nhi nói: “La Chinh, ta đi xuống với ngươi!”
Vũ Trạch cười ha ha rồi nói: “Tiểu sư tỷ, cái chỗ chết tiệt này so với thần quốc bên cạnh còn kém xa tít tắp, có cái gì hay mà đi?”
“Ai cần ngươi lo?” Cổ Bội Nhi hừ lạnh một tiếng, lúc này mới cùng La Chinh bay vọt xuống. Có lẽ Cổ Bội Nhi cảm thấy đám Thanh Phong và Vũ Trạch hết sức quá đáng, nên mở miệng an ủi La Chinh: “Đừng quan tâm đám người đó, bọn họ xuất thân từ Thượng Giới, trời sinh ngạo mạn!”
La Chinh cười nhẹ, hắn căn bản không để trong lòng.
Sự ngạo mạn này, từ lúc La Chinh vừa mới bước lên con đường võ đạo cũng đã gặp qua không ít. Từ Sùng Dương đến Đế Đô, từ Đế Đô đến Thanh Vân Tông, từ Thanh Vân Tông đến Vân Điện, dù ở đâu thì cũng không thiếu người như vậy. Cho nên La Chinh đã quen rồi. Mặc dù sáu người phía trên kia đều là cường giả Thần Cực Cảnh, nhưng về bản chất, tính chất ngạo mạn lại không khác nhau chút nào.
Hai bóng người trên bầu trời bay vụt xuống, sau đó chạy thẳng tới điện Thiên Thần!
Thông qua ký ức của Đại Thế Giới, La Chinh biết trong nửa năm qua Ninh Vũ Điệp vẫn luôn ở bên trong điện Thiên Thần. Lần này hắn vội vã muốn nhìn thấy Ninh Vũ Điệp, nên thậm chí cũng lười thông báo cho ba vị Minh chủ.
Ngay lúc La Chinh vừa mới hạ xuống bên trong điện Thiên Thần thì xung quanh điện Thiên Thần bỗng xuất hiện hơn trăm phù văn.
“Vèo vèo vèo vèo!”
Toàn bộ phù văn đồng thời phát ra ánh sáng, từng luồng sáng phóng về phía La Chinh và Cổ Bội Nhi.
“Muốn chết sao?”
Cổ Bội Nhi không biết chuyện, sắc mặt nhất thời trầm xuống, đóa hoa bên mắt phải bắt đầu xoay tròn!
Mặc dù uy lực của những luồng sáng này hoàn toàn không là gì trong mắt Cổ Bội Nhi, giống như con chuột nhỏ không thể nào làm sư tử bị thương. Nhưng nếu dám công kích sư tử, hậu quả sẽ hết sức nghiêm trọng.