Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một loạt tiếng “Kéc! Kéc!” Một bóng dáng đầy lông lá lao xuống nhanh như một cơn gió.
Vật nhỏ kia trời sinh đã biết bay, thậm chí còn không bị quy tắc không gian tầng thứ năm ràng buộc, trực tiếp nhảy ra từ trong không gian “khúc xạ”.
Nhưng mà thời gian từ khi nó ra đời đến bây giờ vẫn còn quá ngắn. Đối với nó thì chuyện bay trên không dĩ nhiên là năng lực bẩm sinh, nhưng lại không biết nắm giữ khoảng cách. Cho nên lần này lao xuống nhanh như gió, lại không nắm chắc tốc độ, giống như một hòn thiên thạch rơi thật sâu vào trong đám bùn đất và tạo thành một cái hố không nhỏ.
Ninh Vũ Điệp nhíu mày. Bỗng nhiên bị quấy rầy nên tất nhiên nàng không vui, giận dữ nhìn vật nhỏ trong hố kia: “Đây là cái gì?”
“Kéc!”
La Chinh vốn để rồng tổ ở trên vòng quay bát quái, chắc là xa La Chinh lâu quá nên nó không vui, nên mới nhảy từ trên đó xuống.
Nó gắng sức lắc lắc đầu, bùn bẩn dính trên người nó lập tức bay đi sạch sẽ, lúc này mới nhào về phía La Chinh!
Lúc này La Chinh còn đang ôm Ninh Vũ Điệp. Nó lại kiên quyết đẩy Ninh Vũ Điệp sang một bên, trong miệng phát ra tiếng “kéc, kéc”, hình như muốn kháng nghị Ninh Vũ Điệp!
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Chinh vừa bực mình vừa buồn cười. Tuy rằng hắn chiếm được con rồng nhỏ này, nhưng trên đường chạy từ thánh địa Thiên Thần về Trung Vực cũng không liên hệ nhiều với nó. Không ngờ nó cũng biết ghen...
Rồng tổ đã ấn định La Chinh, nên nó coi La Chinh là người thân duy nhất của mình. Trong tư duy của nó, tất nhiên nó không cho phép những người khác thân cận với La Chinh, nó cảm thấy chỉ nó mới có thể.
Song Ninh Vũ Điệp bị tên này quấy rầy hình như cũng vô cùng không phục. Hình dáng của rồng tổ hết sức kỳ lạ, thoạt nhìn thì như hải mã. Ninh Vũ Điệp cũng không nhận ra nó là một con rồng nên muốn đưa tay đẩy nó qua một bên.
Nhưng ngay vào lúc Ninh Vũ Điệp vừa mới giơ tay ra thì nó liền nổi giận.
“Kéc!”
Tiếng kêu của nó đột nhiên trở nên chói tai, một uy thế vô cùng đặc biệt đột nhiên phát ra từ trong cơ thể nó.
Dưới sức ép của uy thế này, cho dù là Ninh Vũ Điệp thì cũng phải lui về sau mấy bước. Thái độ thù địch của nó khiến cho Ninh Vũ Điệp sinh ra một cảm giác hãi hùng!
Không chỉ Ninh Vũ Điệp, ngay cả Khê Ấu Cầm đứng ở cách đó không xa cùng với mọi người chờ bên ngoài điện Thiên Thần cũng cảm nhận được một khí thế sắc bén. Khí thế kia không hề giống như do con người phát ra, nhưng lại có cảm giác của chúa tể!
Chỉ có vẻ mặt Cổ Bội Nhi vẫn lãnh đạm như thường. Tuy long uy của rồng tổ rất dữ dội, nhưng dù sao con rồng tổ này cũng chỉ vừa mới sinh ra. Huống hồ, Cổ Bội Nhi tinh thông loại công pháp linh hồn, nên cái này không tạo được chút ảnh hưởng nào đối với cô.
Thấy sắc mặt của Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm hơi trắng bệch, đóa hoa trên mắt phải kia của Cổ Bội Nhi lại nhẹ nhàng xoay. Cô giơ tay lên thì liền có một vòng sáng nhạt bay ra rồi bao phủ lên trên rồng tổ kia. Vòng sáng nhạt kia trực tiếp ngăn tất cả uy thế của rồng tổ ở bên trong. Lúc này, Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cổ Bội Nhi liền nói: “Tuy rằng con rồng này vừa mới được sinh ra, nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm. Đặc biệt là linh trí của nó còn chưa được mở ra hoàn toàn, hiện tại chỉ số thông minh chỉ tương đương với trẻ con lên ba, không nên tùy tiện làm nó tức giận.”
La Chinh ôm lấy rồng tổ rồi lại hung hăng trừng nó một cái. Bây giờ hắn còn chưa nghĩ ra phải xử lý nó như thế nào. Đợi đến khi làm xong mọi việc trước mắt thì sẽ xem xem Thanh Long muốn xử lý nó như thế nào.
“Rồng? Cô nói đây là một con rồng?” Ánh mắt Ninh Vũ Điệp nhìn chằm chằm vào nó. Làm thế nào nàng cũng không nhìn ra vật nhỏ này là một con rồng được!
La Chinh cũng không phủ nhận, chỉ gật gật đầu. Còn con rồng tổ kia hình như nghe hiểu lời Ninh Vũ Điệp nên kêu lên một tiếng “kéc” đầy địch ý về phía nàng!
“Chẳng biết nó có phải là một con rồng hay không, nhưng dù sao nhìn nó đáng yêu quá.” Khê Ấu Cầm ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
“Kéc!”
Hình như rồng tổ kia có thể nghe hiểu lời mọi người nói, thậm chí còn có thể phân biệt chính xác ý tứ của mọi người. Có lẽ vì Khê Ấu Cầm khen ngợi nó nên sau khi kêu lên một tiếng kỳ quái thì nó bất ngờ tự động rời khỏi lòng La Chinh, nhào về phía Khê Ấu Cầm rồi dùng đầu lưỡi mềm mại liếm Khê Ấu Cầm một cách vô cùng thân thiết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt La Chinh cũng tỏ ra khó hiểu. Hắn cũng không biết là nó lại phân biệt đối xử như vậy...
Ninh Vũ Điệp bĩu môi, hung hăng liếc mắt nhìn con rồng tổ kia, ánh mắt lại rơi vào Cổ Bội Nhi. Cô gái này vừa ra tay liền giam uy thế của con rồng lại, đạt đến trình độ như vậy thì bản lĩnh không phải cao bình thường! Nàng hầu như không nhìn ra cô gái này dùng thủ đoạn như thế nào!
Càng quan sát, Ninh Vũ Điệp lại càng kinh ngạc. Không ngờ nàng lại không nhìn thấu được tu vi của cô gái này!
Nàng đã bước vào Sinh Tử Cảnh, nên cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh thì nàng cũng có thể phân biệt được. Nhưng nàng lại cảm nhận được một chút chân nguyên nhè nhẹ tỏa ta từ cô gái này, nó còn cô đọng và thuần khiết hơn so với đại năng Thần Hải Cảnh!
“La Chinh, vị này là...” Ninh Vũ Điệp lập tức hỏi.
Lúc này La Chinh mới nói: “Chính là người lúc nãy ta mới nói với nàng. Cô ấy là người của Thiên Vị tộc, bảy người bọn họ cũng tới Trung Vực.”
“Vì sao lại đến Trung Vực?” Ninh Vũ Điệp lại hỏi.
La Chinh khẽ lắc đầu cười nói: “Chuyến này trở về Trung Vực ta chỉ có thể ở lại một thời gian ngắn, không bao lâu nữa sẽ lại đi.”
Lần này trở về Trung Vực cùng với người của Thiên Vị tộc, nhờ có Cổ Bội Nhi trợ giúp nên La Chinh cũng miễn cưỡng thuyết phục được mấy người của Thiên Vị tộc kia. Bằng không, bọn họ đã trực tiếp đưa La Chinh đi đại lục Hải Thần tìm kiếm tháp Tội Ác rồi.
“Lại đi!”
Giọng nói của Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp vang lên cùng một lúc. Các nàng cũng không ngờ La Chinh ở thành Thiên Khải chưa được nửa ngày mà đã sắp phải đi ngay rồi.
La Chinh gật đầu: “Đúng, nhưng ta sẽ nhanh chóng trở về...”
Ngay vào lúc này, có một giọng nói bực bội từ bên ngoài điện Thiên Thần truyền đến: “La Chinh, thời gian dành cho ngươi đã quá nhiều rồi!”
Giọng nói chính là của Vũ Trạch trong Thiên Vị tộc!
La Chinh nhíu mày, giọng nói hơi trầm xuống rồi mới đưa đám người Ninh Vũ Điệp đi ra phòng khách của điện Thiên Thần.
Ở trong cửa chính của điện Thiên Thần, đám người Thạch Khắc Phàm thận trọng nhìn cái vòng quay bát quái cách đó không xa. Vòng quay bát quái kia chầm chậm chuyển động. Trên đó có sáu người đứng sừng sững, còn có một cô gái nằm ở một bên, chính là Phong Niệm Vân của Long mạch tộc.
Cho dù là sáu người đang đứng này hay là cô gái đang nằm kia thì đều có tu vi sâu không lường được. Khí thế của bất kỳ người nào phát ra cũng đều vượt xa đại năng Thần Hải Cảnh!
Trên mặt đám người Yên Duyệt Sơn đều lộ ra nụ cười khổ. Người La Chinh đưa về cứ lần sau lại kinh khủng hơn lần trước. Nhưng chết người là ở chỗ, đám người này hình như không có thiện chí với La Chinh! Nhân vật như vậy, bất kể là ai đứng ra thì cũng chỉ cần giơ tay nhấc chân là đã đủ để hủy diệt toàn bộ Trung Vực. Chọc giận bọn họ tuyệt đối không phải là chuyện sáng suốt.
Nhưng mà những người này, ai nấy đều mang vẻ mặt người lạ chớ gần. Cho dù Thạch Khắc Phàm rất biết nói chuyện, nhưng lúc này căn bản cũng không tìm được cơ hội nói chuyện. Hết cách rồi, thực lực chênh lệch quá xa thì thường mất đi tư cách nói chuyện.
Đối diện với gương mặt lạnh tanh của Vũ Trạch, vẻ mặt của La Chinh cũng trở nên lãnh đạm. Hắn liền nói: “Cùng lắm mới có một canh giờ, thời gian của ngươi eo hẹp vậy sao?”
“Hừ! Thời gian của ta không eo hẹp, nhưng không cần thiết phải lãng phí cho ngươi.” Vũ Trạch hừ lạnh đáp lại.
La Chinh cười khẩy, ánh mắt lướt thẳng qua Vũ Trạch, lúc này mới chắp tay nói với Mạc lão đại cách đó không xa: “Mạc lão đại, đa tạ các ngươi đưa ta về Trung Vực. Song, trước khi lên đường ta còn có một việc phải làm! Xin hãy cho ta mượn vòng quay bát quái này của các ngươi dùng một lát.”
Nghe thấy La Chinh nói vậy, Vũ Trạch lại càng không vui: “Có ý gì? Còn muốn nán lại? Ý là muốn chúng ta phải ở chỗ này cùng với ngươi?”