Cứ không ngừng ngưng kết, không ngừng vỡ vụn như thế, vụn băng dưới chân hai người càng lúc càng nhiều, tạo thành một ngọn núi băng nho nhỏ, đẩy hai người lên càng lúc càng cao hơn.
Lần trước, khi Ninh Vũ Điệp độ kiếp gần như đã thổi tung mái vòm Băng Cung. Về sau, khi được xây dựng lại, mọi người đã để mở một khoảng không gian trên nóc nhà, tạo thành một cửa trên nóc, đứng chính giữa Băng Cung có thể nhìn thấy cả bầu trời.
Ngọn núi băng không ngừng cao lên, đẩy hai người lên thẳng nóc nhà...
Mặc dù Băng Cung của Ninh Vũ Điệp được xây dựng ở nơi sâu nhất của Vân Điện, nhưng đây cũng là nơi có địa thế cao nhất Vân Điện.
Trên không trung của Vân Điện có không ít thủ vệ đang tuần tra, mà ánh mắt và thị lực của võ giả vốn rất tốt. Võ giả bên dưới thì chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cảnh tượng trên đỉnh Băng Cung.
La Chinh vẫn ôm Ninh Vũ Điệp thật chặt, bị ngọn núi băng kia đẩy thẳng lên nóc nhà, nhìn có phần bắt mắt!
“Tại sao lại có ngọn núi băng mọc ra từ cung điện của Điện chủ nhỉ?”
“Chắc Điện chủ đang tu luyện công pháp nào đó? Có đột phá mới chăng?”
“Đồ ngốc! Không nhìn thấy trên ngọn núi băng có người à?”
Mặc dù tiếng bàn tán ở cách đó rất xa, nhưng với thực lực Sinh Tử Cảnh của Ninh Vũ Điệp thì thính giác của nàng nhạy đến cỡ nào? Cho dù là âm thanh rất nhỏ, nhưng lại truyền hết vào tai của nàng không sót chữ nào.
Thế là, Ninh Vũ Điệp vừa thẹn vừa xấu hổ, giận dữ quát nhỏ: “Thả ta ra!”
“Không thả!” La Chinh nói Ninh Vũ Điệp chắc như đinh đóng cột, vẻ mặt cương quyết.
“Ta xin ngươi đấy!” Trước giờ Ninh Vũ Điệp chưa từng cầu xin ai, nhưng nàng thật sự bó tay với La Chinh rồi.
“Xin ta cũng vô ích!” La Chinh mỉm cười.
Mặc dù các trưởng lão, chấp sự, đệ tử Vân Điện đều hiểu đạo lý “phi lễ chớ nhìn*”, nhưng từ trong từng cái cửa sổ, từ trong từng góc nhỏ lại có những ánh mắt tập trung nhìn qua đây càng lúc càng nhiều.
* Phi lễ chớ nhìn: Chỉ những điều không phải phép thì không nên nhìn.
Sắc mặt Ninh Vũ Điệp từ trắng dần chuyển sang đỏ, đỏ từ gò má đến tận mang tai. Mặc dù ngồi trên ngọn núi băng lạnh lẽo, nhưng cũng không thể giúp hai gò má của nàng giảm nhiệt độ.
Bây giờ, nàng vừa tức vừa xấu hổ. Mấy lần năn nỉ La Chinh cũng không có kết quả, một người luôn kiên cường hơn cả nam nhân như Ninh Vũ Điệp lại không nhịn được mà bật khóc.
“Ngươi bắt nạt người ta!” Ninh Vũ Điệp nghẹn ngào.
“Ta bắt nạt nàng đấy!” La Chinh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Ninh Vũ Điệp.
Hai mắt Ninh Vũ Điệp ngập nước, đột nhiên cắn vào bả vai La Chinh. Nhưng độ cứng của cơ thể La Chinh có thể so ngang với thánh khí, Ninh Vũ Điệp cắn như vậy suýt nữa còn làm gãy cả răng mình.
Đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không xong, ngay cả cắn cũng cắn không nổi, Ninh Vũ Điệp bất lực như một cô bé con, quay đầu sang một bên khóc thút thít!
Lúc này, một tay La Chinh xuyên qua mái tóc của Ninh Vũ Điệp, kéo gương mặt của nàng sát lại gần. Nhìn Ninh Vũ Điệp khóc mức nức nở như hoa lê dưới mưa, hắn lại cúi đầu hôn lên một cái.
Lúc đầu, Ninh Vũ Điệp không cam lòng nên khóc thút thít, nhưng chưa đầy một lát, nàng không chống cự nữa, yên tĩnh nhắm mắt, về sau lại càng chủ động nghênh đón.
Đường đường là Điện chủ Vân Điện, vậy mà lại có hành vi hôn hít không biết xấu hổ với nam nhân trên đỉnh núi băng. Nếu chuyện này mà nói ra, chỉ sợ bản thân Ninh Vũ Điệp cũng không tin nổi. Tuy nhiên, Ninh Vũ Điệp đã hoàn toàn không còn suy nghĩ gì nữa, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa...
Trước một túp lều nhỏ gần Vân Điện, Ngọc bà bà lưng còng đứng nhìn cảnh tượng trước mặt, khẽ mỉm cười, một lát sau mới quay người bước vào túp lều nhỏ của mình, miệng lẩm bẩm: “Mấy đứa nhỏ liếc mắt đưa tình... cũng là chuyện bình thường...”
Sau khi đầu óc Ninh Vũ Điệp tỉnh táo trở lại, một tay nàng đặt ra sau lưng La Chinh, nhấn vào ngọn núi băng bên dưới một cái, tất cả vụn băng tiêu tan chỉ trong nháy mắt, hóa thành chân nguyên tan biến giữa trời đất.
Mất đi sự nâng đỡ của ngọn núi băng, La Chinh và Ninh Vũ Điệp nhanh chóng rơi xuống dưới.
“Bịch!” một tiếng, La Chinh rơi thật mạnh xuống đất, còn Ninh Vũ Điệp thì coi La Chinh như miếng đệm thịt, cơ thể nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng dựa vào phản lực bắn ra khi rơi xuống mà đứng lên. Hai chân trần đứng trên mặt đất, dùng tay chỉnh lại mái tóc dài có vẻ rối loạn, gương mặt mang nụ cười quyến rũ trừng mắt nhìn La Chinh.
Tuy nhiên, sự vuốt ve thân mật vừa rồi của hai người đã khơi dậy dục vọng trong người La Chinh. Rất nhiều võ giả khi đạt đến Hư Kiếp Cảnh thì có lẽ đều đã nếm hết sắc đẹp khắp nhân gian, nhưng La Chinh lại mới chỉ được trải nghiệm với một mình Khê Ấu Cầm. Lúc này, hắn khó mà ngăn được cảm xúc của mình, thân hình lóe lên, một lần nữa nhào về phía Ninh Vũ Điệp.
Lần này đến lượt Ninh Vũ Điệp kinh hãi, dùng tay che ngực, nhướng đôi lông mày cong như ánh trăng khuyết kêu lên: “Không được!”
“Tại sao?” La Chinh cũng không miễn cưỡng Ninh Vũ Điệp.
“Lời ngươi hứa với ta còn chưa thực hiện... Chúng ta... ít nhất phải sau đại điển song tu mới được...” Mặc dù Ninh Vũ Điệp tác phong mạnh mẽ phóng khoáng, nhưng thực chất bên trong nàng vẫn là một cô gái rất truyền thống. Rất nhiều võ giả không coi trọng chuyện nhân duyên, nhưng Ninh Vũ Điệp lại không thể tiếp thu được điều này.
Nàng không muốn, La Chinh cũng không miễn cưỡng, nhỏ giọng thì thầm bên tai Ninh Vũ Điệp: “Vậy ngày mai chúng ta bắt đầu chuẩn bị đại điển song tu đi!”
Ninh Vũ Điệp mím đôi môi mỏng, không lên tiếng, nhưng cũng coi như chấp nhận.
Tin tức Vân Điện sắp tổ chức đại điển song tu chỉ trong vòng ba ngày đã được Thiên Hạ Thương Minh lan truyền khắp Trung Vực.
Hiện tại, Thương Minh chính là thế lực lớn nhất Trung Vực, nhưng Vân Điện có được La Chinh, hơn nữa lại là tông môn lớn nhất. Thiệp mời tới đại điển song tu được phát đi khắp nơi, hễ là thế lực tam phẩm ở Trung Vực thì đều nhận được.
Về phần tranh chấp giữa Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp thì cũng coi như kết thúc. Trước đó, Ninh Vũ Điệp không thể chấp nhận được cảnh chồng chung. Bây giờ nghĩ lại, mặc dù trong lòng vẫn còn rất ghen tức, nhưng đã có La Chinh mạnh mẽ ép xuống. Có thể giữa nàng và Khê Ấu Cầm vẫn còn mâu thuẫn, nhưng trước mắt nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều nữa.
Việc chuẩn bị cho đại điển song tu kéo dài khoảng hơn một tháng. Sau khi chọn được một ngày hoàng đạo, truyền tống trận ở thành Vân Hải liên tiếp lóe sáng. Võ giả có tiếng các nơi vội vã đến chúc mừng, đủ loại quà mừng chồng chất thành một ngọn núi nhỏ cao hai ba trượng.
Toàn bộ Vân Điện đều sáng bừng lên.
Ba cái thần văn mà La Chinh tạo ra gần như khiến cho đại sư phù văn Tông Duệ của Vân Điện mất đi đất dụng võ. Chỉ sợ ông ta có cố gắng đến cỡ nào cũng không theo kịp đại trận hộ tông mà La Chinh đã bố trí.
Nhưng thiên phú của Tông Duệ về phù văn hoàn toàn không kém. Thông qua nghiên cứu những thần văn rất sáng tạo của La Chinh, tay nghề về phù văn của ông ta đã tăng lên rất nhiều. Ở Trung Vực, ngoài La Chinh ra thì sợ là không có ai vượt qua được ông ta. Lần này Tông Duệ đã có đất dụng võ.
Ông ta nảy ra một suy nghĩ khác người, đó là lợi dụng phù văn để trang trí toàn bộ Vân Điện. Mặc dù uy lực của phù văn không mạnh, nhưng chỉ cần bổ sung đá chân nguyên thì chúng có thể tỏa ra màu sắc theo một quy luật nhất định, thậm chí còn thể phóng lên phía trên kết giới Ánh Nước Tràn Đầy, ngưng kết thành rồng bay phượng múa, sinh động như thật...
Trên sân luyện võ ở Vân Điện, các võ giả đến từ khắp nơi trong Trung Vực đứng đầy hai bên. Về cơ bản thì những người có thể đứng ở chỗ này đều là các thế gia lớn, gia chủ và tông chủ của các tông môn, ví dụ như tông chủ Ngọc Long Tông hôm nay cũng đích thân có mặt.
Đương nhiên cũng không thiếu tông chủ các tông môn tứ phẩm như Huyền Âm Quán, Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông...
Khi bọn họ gặp La Chinh lần đầu tiên, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu bối Chiếu Thần Cảnh. Nhưng hiện tại, La Chinh đã bay lên tận trời, không ai ở Trung Vực này có thể đối kháng được với hắn. Hôm nay, sau khi mọi người đến đây chúc mừng, trong lòng còn khó tránh khỏi cảm thán lấy vài câu. Ngày xưa, bọn họ nhìn hắn bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống. Bây giờ, hắn nghiễm nhiên trở thành đối tượng mà bọn họ phải ngẩng đầu lên mà nhìn.