Nghe thấy tiếng náo nhiệt vang lên bên ngoài, Khê Ấu Cầm bĩu môi, mấy cọng rau xanh trong tay nàng bị băm vụn.
“Kéc!” Cơ thể nho nhỏ của rồng tổ cuộn tròn lại, nó kêu lên một tiếng.
Từ sau khi rồng tổ ăn vụng đồ do Khê Ấu Cầm đích thân nấu thì gần như quên luôn cả La Chinh, quái vật nhỏ tham ăn này suốt ngày lượn lờ bên cạnh Khê Ấu Cầm.
Có lẽ là do Khê Ấu Cầm đang tập trung chú ý đến bên ngoài nên hành động hơi chậm lại, rồng tổ thấy vậy bèn mở miệng giục Khê Ấu Cầm.
“Chờ một lát.” Khuôn mặt Khê Ấu Cầm lộ vẻ tươi cười, hoàn toàn không biết những vụn rau kia lúc này đã biến thành bùn nhão.
“Rầm! Rầm!”
Trên Vân Điện, từng đường ánh sáng lấp lánh bay lên không trung, biến thành từng đám mây ngũ sắc bay về phía xa. Khê Ấu Cầm nhìn xuyên qua song cửa sổ là có thể thấy rất rõ cảnh đó. Con dao phay trong tay nàng vẫn không ngừng lại, còn chiếc thớt làm bằng Thiết Mộc bên dưới thì đã bị chặt thành vài khúc.
“Kéc...” Rồng tổ lại kêu một tiếng.
“Chờ một lát.” Khê Ấu Cầm vẫn nở nụ cười bình thản, có điều nụ cười không chút thay đổi nào như vậy càng giống như nàng đang đeo một chiếc mặt nạ vậy, vô cùng gượng gạo.
“Kéc...”
“Phập!”
Con dao phay trong tay Khê Ấu Cầm bất thình lình ghim chặt trên bếp lò, cơ thể mềm mại của nàng khẽ run lên, một luồng khí thế lạnh lẽo phát ra từ trên người nàng: “Không phải đã bảo là chờ một lát rồi sao?”
“Ke...”
Thấy dáng vẻ sắp bùng nổ của Khê Ấu Cầm, rồng tổ liền rùng mình, sau đó cuộn tròn cơ thể nho nhỏ của mình lại rồi dúi đầu vào trong.
Trên sân luyện võ, đại điển song tu vẫn tiến hành theo trình tự. Mặc dù lễ nghi trong đại điển song tu của võ giả rất long trọng, bất cứ một khâu nào trong đó cũng có thể sánh ngang với chi tiêu cả mấy trăm năm của một gia tộc người phàm, nhưng lại bớt đi rất nhiều lễ nghi rườm rà.
La Chinh đứng giữa sân luyện võ, đợi tân nương đến trong tiếng chúc mừng của mọi người.
Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, Ninh Vũ Điệp mặc một bộ y phục màu đỏ, xung quanh là các thị nữ mặc trang phục lộng lẫy, đứng trên một đám mây lành từ từ bay tới.
* Mây lành: Đám mây đặc biệt mang ý nghĩa tốt lành.
Cho dù không trang điểm, dung nhan của Ninh Vũ Điệp cũng đã thuộc loại xinh đẹp có một không hai, lộng lẫy động lòng người. Huống hồ, hôm nay còn là đại điển song tu, nàng trang điểm vô cùng tỉ mỉ, mỗi một chi tiết đều được chăm chút kỹ càng, chỉ cần liếc mắt cũng khiến người khác tim đập rộn ràng.
Đến khi Ninh Vũ Điệp bước xuống, tiếng chiêng trống xung quanh liền vang lên, mây lành chín màu không ngừng vờn quanh, một đôi rồng phượng chiếu trên kết giới Ánh Nước Tràn Đầy đang bay múa.
Trong thành Vân Hải, rất nhiều người phàm ngước lên Vân Điện lộng lẫy sắc màu trên bầu trời, vẻ mặt đều là hâm mộ.
“Nghe nói các tiên nhân đang tổ chức đại điển song tu! Khung cảnh thật hoành tráng!”
“Hừ! Tiên nhân cái gì chứ! Chỉ là một đám võ giả có tu vi cực cao thôi!”
“Chẳng phải ngươi cũng là một võ giả đấy sao? Lúc nào thì có thể tổ chức một đại điển song tu long trọng như vậy?”
Đại điển song tu lần này được đám người phàm truyền miệng cho nhau nghe, tạo thành vô số phiên bản truyền thuyết ly kỳ. Nào là ăn một miếng đào tiên có thể tăng vạn năm tuổi thọ, rồi thì một ly rượu ngon có thể trị bách bệnh...
Ngay khi La Chinh chuẩn bị đi về phía Ninh Vũ Điệp, tất cả mọi người ở Trung Vực liền nghe thấy một tiếng cười. Tiếng cười ấy như thể truyền tới từ phía chân trời khiến trong lòng mọi người đều dấy lên chút sợ hãi.
La Chinh nhíu mày, hắn không biết kẻ mới đến là người nào. Hôm nay là ngày vui của hắn, dù gì cũng không thể để kẻ khác đến náo loạn, như vậy sẽ không tốt.
“Vù!”
Một bóng người bay vụt từ trên trời xuống, là một ông lão mặc đồ trắng!
Kỳ lạ là ông lão này lại trực tiếp xuyên qua được lớp kết giới Ánh Nước Tràn Đầy kia. Chẳng ngờ một kết giới vốn vô cùng vững chắc lại không hề tạo ra một chút trở ngại nào cho ông lão đó!
Cho dù là La Chinh muốn lặng lẽ tiến vào Ánh Nước Tràn Đầy mà không gây ra tiếng động thì cũng phải tiến vào từ chỗ lúc trước hắn ngầm để lại ở dưới đáy. Vậy mà ông lão này lại có thể tùy ý xuyên qua Ánh Nước Tràn Đầy. Chỉ riêng khả năng này cũng đủ khiến ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, vừa liếc nhìn, không khỏi hoảng sợ.
Họ không thể nhìn ra thực lực của ông lão này!
Hầu hết các võ giả ở đây đều là Hư Kiếp Cảnh, trong đó còn có ba vị võ giả độc lập là cường giả Sinh Tử Cảnh. Đến cả bọn họ còn không nhìn ra được thực lực của ông lão này, vậy ông lão này chắc chắn là trên cả Thần Hải Cảnh!
Nhưng La Chinh lại là người biết rõ nhất, thực lực của người này chắc chắn không chỉ đơn giản là Thần Cực Cảnh!
Trước đây La Chinh từng ở cùng với bảy cường giả của Thiên Vị tộc, cũng có phán đoán sơ lược về khí thế của cường giả Thần Cực Cảnh. Nếu như tu vi chỉ cao hơn một tầng thì còn có thể nhìn ra, cao hơn hai tầng thì không thể biết rõ. Đối với La Chinh, Thần Cực Cảnh và võ giả càng mạnh hơn Thần Cực Cảnh thì La Chinh không thể nào nhìn ra tu vi của bọn họ.
Nhưng dựa vào trực giác, La Chinh cho rằng ông lão này còn hơn cả Thần Cực Cảnh.
Trong đám người, hầu hết mọi người đều đang khá là căng thẳng, ví như người của Thương Minh, còn có người của Hư Linh Tông. Mặc dù nhân vật chính trong đại điển song tu lần này không phải là Khê Ấu Cầm, nhưng dù sao La Chinh cũng là người mà Khê Ấu Cầm dựa vào cả đời. Lúc này, Khê Tiểu Giới bĩu môi. Hắn biết thừa tỷ tỷ của mình đang rất không vui, nên chỉ ước ông lão không biết chui từ đâu ra này quấy phá đại điển song tu luôn, đừng để Ninh Vũ Điệp được dễ chịu.
Còn một vài người như đám Hắc Sơn Tông, các gia tộc từng xảy ra mâu thuẫn với La Chinh mà giờ phải thần phục Vân Điện thì đứng xem trò hay. Bề ngoài thì bọn họ tỏ vẻ cung kính với La Chinh, nhưng thực chất trong lòng chỉ mong sao La Chinh gặp cảnh khốn đốn.
Thấy nét mặt La Chinh lộ vẻ mất tự nhiên, ông lão lại cười lớn: “Đừng căng thẳng. Hôm nay là đại điển song tu của ngươi, ông già ta đến góp vui, thế nào? Không hoan nghênh à?”
Nghe vậy, La Chinh bèn thở phào nhẹ nhõm, có vẻ người tới cũng không có ác ý. Không cần biết hắn là ai, La Chinh bèn tươi cười chào đón, hắn nói lớn: “Người từ phương xa tới là khách, các hạ sẵn lòng tham gia đại điển song tu của ta, La Chinh đương nhiên là hoan nghênh!”
“Nhóc con, phóng khoáng đấy! Ta thích!” Ông lão này không dài dòng thêm, cười khà khà nói: “Có điều lần này ta tới hơi vội, không có đại lễ gì, làm sao cho phải đây?” Nói rồi, lão hơi nhíu mày.
La Chinh cười nói: “Quà mừng chẳng qua cũng chỉ là tấm lòng mà thôi. Võ giả chúng ta đâu để ý đến những vật ngoài thân đó. Mọi người đến tham dự đã là giữ thể diện cho La Chinh này rồi! Mời các hạ ngồi bên đây!”
Các vị khách nghe vậy cũng khẽ gật đầu, hai thị nữ bên cạnh đặt thêm một chiếc bàn lên phía trên. Những thị nữ này không biết thực lực của ông lão thế nào, nhưng nhìn thấy phản ứng của các cường giả đẳng cấp của Trung Vực thì sao còn không rõ. Mặc dù hình tượng ông lão này không tốt, nhưng e rằng là người mạnh hơn sức tưởng tượng của các nàng nhiều lần, đương nhiên là có tư cách ngồi ở vị trí đầu.
Không ngờ ông lão lại lắc đầu nói: “Không được!”
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên: “Không được cái gì?”
“Đại điển song tu chính là chuyện lớn cả đời, sao có thể thiếu quà mừng được chứ?” Ông lão lắc đầu.
Nét mặt La Chinh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, trong lòng lại mắng thầm. Sao mấy lão già càng lớn tuổi lại càng trở nên khó chiều thế này? Chẳng lẽ sau này mình già rồi cũng như vậy ư?
Có điều La Chinh vẫn không nói gì, một vài vị khách to gan lớn mật xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Nếu ngài muốn tặng quà mừng thì mau lấy ra đi!”
“Có phải ngài úp mở thế thôi, nhưng thực ra đã chuẩn bị sẵn quà mừng rồi đúng không?”
“Vậy mau để cho mọi người được mở rộng tầm mắt đi!”
Những vị khách này có tu vi không cao, chỉ là Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ. Bọn họ ỷ vào việc hôm nay là ngày vui nên chẳng quan tâm thực lực của ông lão này mạnh yếu ra sao, có lẽ cũng sẽ không đến mức giận quá liền trở mặt đâu.
Ông lão cười ha ha, gật đầu nói: “Khà khà! Sao các ngươi biết ta đã chuẩn bị xong quà mừng thế?” Nói xong, thân hình ông lão chợt lóe lên rồi xuất hiện ngay trước mặt La Chinh!
Ông lão ngay lập tức mặt đối mặt với La Chinh, mở to mắt, còn La Chinh dường như chưa kịp phản ứng, hai mắt đã nhắm lại nằm trên mặt đất.