Chỉ có võ giả Thần Hải Cảnh mới có thể mở ra một phương thần hải, chỉ có cường giả Thần Cực Cảnh mới có thể ngưng kết chân nguyên, tạo nên một thế giới. Như Phong Niệm Vân, nuôi dưỡng mười vạn năm cũng chỉ tạo ra được một hòn đảo nhỏ trong cơ thể. Còn sinh linh sống trong đó thì vẫn đang ở giai đoạn nguyên thủy mà thôi.
Lúc ấy, quả thực chẳng cần dùng nhẫn tu di nữa, bởi thế giới trong cơ thể đã hoàn toàn thay thế được nhẫn tu di rồi.
Ông lão này bỏ một vài bảo vật trong đan điền. Nhưng nghe ông lão nói thế giới trong cơ thể của ông ta có cả cường giả Thần Hải Cảnh. Điều này thật khó tin!
Thế giới trong cơ thể chính là do chân nguyên ngưng kết lại tạo thành, sau đó dẫn sấm sét vào trong cơ thể để tạo ra sinh linh rồi để chúng từ từ sinh sôi, tiến hóa.
Sau khi sinh linh trong đó có linh trí thì vẫn có thể mượn chân nguyên trong thế giới cơ thể để tu luyện.
Nhưng không gian của thế giới trong cơ thể dẫu và tài nguyên cũng có hạn, e rằng còn bị hạn chế hơn Hạ Giới này vô số lần!
Trong hoàn cảnh như thế mà cơ thể của ông lão này còn có thể sinh ra một đại năng Thần Hải Cảnh. Rốt cuộc thế giới trong cơ thể của ông lão phải lớn đến mức nào? Thực lực của ông lão này rốt cuộc mạnh đến nhường nào?
Thấy La Chinh nhìn mình đầy khiếp sợ, ông lão bèn phất tay nói với La Chinh: “Được rồi, quà ta cũng đã tặng, đại điển song tu của ngươi quan trọng hơn. Đừng quan tâm đến ông già này nữa! Có chuyện gì thì để sau hãy nói!”
Thế nhưng Ninh Vũ Điệp vẫn cung kính cúi người hành lễ. Quà mừng cũng chỉ là tấm lòng người tặng. Mặc dù theo lời của ông lão này thì món thần khí đó chỉ là một thứ “nát”, nhưng đối với nàng lại quý giá không gì sánh được. Giá trị của nó đã vượt xa thứ quà mừng thông thường, vậy mà người nọ lại có thể đem tặng, hẳn là có liên quan đến La Chinh. Nàng không thể từ chối, đành phải nhận lấy.
Đúng lúc này, Khê Ấu Cầm mặc một bộ thường phục chậm rãi bay tới từ phía xa.
“Ấu Cầm.”
“Tỷ!”
Thanh Hư đạo nhân và Khê Tiểu Giới thấy Khê Ấu Cầm xuất hiện bèn cùng hô lên.
Hôm này là đại điển song tu của La Chinh và Ninh Vũ Điệp, người của Khê gia không quá vui mừng, nhưng về tình về lý thì bọn họ cũng không thể vắng mặt nên đành phải đến.
Lần này không nhìn thấy Khê Ấu Cầm xuất hiện, Thanh Hư đạo nhân và Khê Tiểu Giới đều có phần lo lắng cho nàng, xem ra hôm nay nàng cũng không vui vẻ gì.
Khê Ấu Cầm khẽ gật đầu với Khê Tiểu Giới và ông cố nội, ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt của Ninh Vũ Điệp, trong lòng dấy lên chua xót. Nàng ở phòng bếp nấu ăn là vì không muốn nhìn thấy cảnh này. Quả thực là nàng đã tự thuyết phục bản thân không nên ghen tỵ với Ninh Vũ Điệp, nhưng nàng cũng không phải là kẻ ngốc. Tâm trạng này chỉ có thể khống chế chứ không thể nào hoàn toàn biến mất.
Thấy La Chinh và Ninh Vũ Điệp trai tài gái sắc bên nhau như vậy, sao nàng lại không chua xót cho được?
Có điều, khi nãy bỗng nhiên không nhìn thấy rồng tổ, nàng cũng sợ làm mất rồng tổ nên mới đi tìm nó.
“Kéc!”
Rồng tổ cảm nhận được La Chinh gặp nguy hiểm nên mới chạy tới, giờ thấy La Chinh không bị thương chút nào mới nhớ tới món ngon chưa được ăn, bèn kêu lên rồi quay lại nhào vào lòng Khê Ấu Cầm.
Sự việc này cũng không làm rối loạn trình tự của đại điển song tu, bên này, La Chinh và Ninh Vũ Điệp lại bắt đầu tiếp tục nghi thức của đại điển.
Chỉ là đúng lúc này, ông lão ngồi cách đó không xa cũng chăm chú nhìn Khê Ấu Cầm, bỗng nhiên mở miệng gọi: “Tiểu cô nương!”
“Hả?” Khê Ấu Cầm tò mò nhìn xung quanh một lúc, nàng không biết ai đang gọi mình.
“Tiểu cô nương, ngươi lại đây một lát. Đằng này!” Lão nhân dùng chân nguyên truyền âm nói chuyện với Khê Ấu Cầm.
Khê Ấu Cầm đảo quanh một lượt mới nhìn thấy người đang nói chuyện với mình. Đó là một ông già, thoạt nhìn trông có vẻ lôi thôi. Nàng khẽ nhíu mày, nét mặt lộ vẻ nghi hoặc, định bụng không để ý đến người này. Với tu vi Thần Đan Cảnh của nàng thì chẳng thể nào phân biệt được cường giả gì gì đó.
Ở giai đoạn đầu, Khê Ấu Cầm vốn cũng chỉ tu luyện qua loa, cũng chẳng có hứng thú lắm với võ đạo. Có để một vị cường giả Sinh Tử Cảnh với cường giả Thần Cực Cảnh đứng trước mặt nàng thì cũng chẳng có gì khác nhau.
Vì thế Khê Ấu Cầm ôm rồng tổ chuẩn bị rời đi, nàng chẳng muốn nhìn thấy La Chinh và Ninh Vũ Điệp tình tứ với nhau chút nào. Tuy nàng rộng lượng, nhưng cũng không rộng lượng đến mức đó!
Thấy Khê Ấu Cầm chuẩn bị rời đi, ông lão không nhịn được nữa. Ông lão này rất biết dò ý người khác qua sắc mặt, liền cười “hừ hừ” nói: “Tiểu cô nương, ngươi thích La Chinh, lại ghen tỵ khi hắn lấy người khác làm nương tử đúng không?”
Nghe thấy thế, biểu cảm trên mặt Khê Ấu Cầm hơi dao động, nàng trừng mắt nhìn ông lão kia, khó chịu nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
Ông lão cười khà khà: “Ta chỉ muốn chỉ dạy ngươi một chút thôi. Tân nương tử hôm nay quả thực là được nở mày nở mặt, nhưng người có thể ở bên La Chinh vô số ngày tháng sau này, nhất định là ngươi!”
Nét mặt Khê Ấu Cầm hiện lên vẻ kỳ quái, rốt cuộc những lời này có ý gì?
Dù Khê Ấu Cầm không rõ lắm, nhưng vẫn đi về phía ông lão. Một thị nữ bê ghế ra, Khê Ấu Cầm bèn ngồi bên cạnh ông lão này.
Mọi người thấy thế đều vô cùng tò mò, đến cả La Chinh cũng hơi phân tâm. Ninh Vũ Điệp đang chăm chú cầm tay La Chinh bèn hóa ra một tia chân nguyên, tia chân nguyên lạnh lẽo truyền từ ngón tay nàng sang tay La Chinh. La Chinh thấy ánh mắt tức giận của Ninh Vũ Điệp bèn hơi giật mình, đáy mắt lại lộ vẻ áy náy.
Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của Ninh Vũ Điệp, nếu hắn chú ý đến Khê Ấu Cầm, Ninh Vũ Điệp không tức mới lạ.
“Lão gia gia, ngài nói như vậy là có ý gì?” Khê Ấu Cầm tò mò hỏi. Vì ông lão này nhắc tới La Chinh nên giọng nói của Khê Ấu Cầm cũng dịu đi. Trên khuôn mặt trang nhã xuất hiện một nụ cười dịu dàng.
Ông lão lại cười ha ha: “Không có ý gì, ta muốn hỏi ngươi, ngươi là Âm Thể Tử Cực đúng không?”
Khê Ấu Cầm khẽ gật đầu.
“Thể chất hắc tử là Âm Thể Tử Cực nhất phẩm. Khà khà, ngươi không biết nó có nghĩa gì sao?”
Khê Ấu Cầm lắc đầu, mặt ngẩn ra. Nàng không hứng thú với võ đạo, tu luyện khắc khổ chẳng bằng học tập phương pháp nấu nướng mới còn hơn.
Lý tưởng của nàng rất nhỏ bé, bây giờ chỉ cần một lòng ở bên La Chinh là được. Cho dù nàng biết mình có thể chất hắc tử, nhưng rốt cuộc mạnh đến nhường nào, có thể phát huy tác dụng ra làm sao thì nàng hoàn toàn không hề hay biết.
Thực ra Khê Ấu Cầm muốn hiểu cũng không khó. Tử Cực giới là một thế giới rất đặc biệt, trong đó còn có vô số đại năng. Chỉ cần nàng chịu đi vào Tử Cực giới vài lượt là sẽ dễ dàng có được sự hỗ trợ của không ít đại năng siêu cấp.
Nên biết rằng, người có thể chất hắc tử có thể trở thành người nắm giữ Tử Cực giới là người vô cùng hiếm hoi trong thế giới này.
Vấn đề là sau khi Khê Ấu Cầm mở ra Âm Thể Tử Cực, ngoài mấy lần mượn không ít kiếm từ trong đó và lần tạm thời kéo La Chinh với Ninh Vũ Điệp trốn vào Tử Cực giới lúc ở ngoài thành Thiên Khải ra thì nàng hầu như chưa từng sử dụng năng lực của Âm Thể Tử Cực, cũng chưa từng bước vào Tử Cực giới.
“Thảo nào. Thảo nào bà vợ ta không phát hiện ra ngươi.” Ông lão khẽ lắc đầu rồi lập tức hỏi: “Ngươi có muốn trở nên mạnh hơn không? Ta tìm một sư phụ cho ngươi, thế nào?”
Khê Ấu Cầm khó hiểu liếc nhìn ông lão này một lượt. Cái người này càng nói càng lạc đề, nàng ngồi đây chẳng qua là vì ông lão này nói nàng có thể ở bên cạnh La Chinh trải qua vô số ngày tháng sau này, bây giờ lại lạc đến vấn đề trở nên mạnh hơn, còn tìm sư phụ nữa? Chuyện gì thế này?
Thế nên thái độ của Khê Ấu Cầm bắt đầu qua quýt có lệ: “Không có hứng.”
“Cái này mà cũng không có hứng ư? Ngươi có biết điều đó có ý nghĩa gì không? Nó sẽ khiến ngươi trở thành một sự tồn tại đẳng cấp đứng trên tất cả!” Ông lão không biết rằng một câu trước đó của mình nói đúng trọng điểm, nhưng câu hiện tại ông ta lại đi sai trọng điểm mất rồi.
“Đứng trên tất cả thì thế nào? Thú vị lắm à?” Khê Ấu Cầm càng lúc càng cảm thấy ông lão này đang trêu nàng, bèn đứng dậy ôm rồng tổ rời đi.
Thấy Khê Ấu Cầm làm vậy, ông lão ngẫm lại mới phát hiện ra mấu chốt: tiểu cô nương này hoàn toàn không có hứng thú với võ đạo chút nào. Nhưng thế cũng chẳng sao, ông lão sẽ có cách để thuyết phục nàng.