Đại điển song tu kéo dài suốt mấy canh giờ. Đến tận khi mặt trời xuống núi, trời bắt đầu tối đen, Vân Điện tiễn khách xong thì tiếng huyên náo mới dần dần chìm xuống.
Khăn trải giường mới được dùng tơ mềm màu vàng đen và tơ của tằm nâu đan thành, mềm mại như mây trên trời, tựa như không khí vậy. Ninh Vũ Điệp ngồi ngay ngắn ở trên đó, thân thể cứng ngắc giống như một cây gậy băng.
Ở gia đình bình thường, con gái mười bốn mười lăm tuổi đã được gả đi rồi. Tuy trong giới võ giả, tuổi tác của Ninh Vũ Điệp vẫn thuộc dạng mặt trời mới mọc, nhưng so sánh với con gái người phàm thì coi như lớn tuổi rồi.
Ninh Vũ Điệp giữ thân như ngọc đến tận bây giờ, nên dĩ nhiên nàng khó tránh khỏi cảm giác hồi hộp và mất tự nhiên, thậm chí còn có một chút sợ hãi. Đây cũng là chuyện thường tình.
Vì quá căng thẳng, Ninh Vũ Điệp không nhịn được bèn tìm một vài đề tài để nói. Nàng liền thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc ông lão ngày hôm nay là ai thế?”
La Chinh cười lắc lắc đầu: “Không rõ!”
Lão già kia không nói rõ thân phận của mình, bây giờ vẫn còn đứng trong Vân Điện. Nhưng thông qua thực lực mạnh mẽ của lão, La Chinh đoán, rất có thể lão là đại năng Thiên Vị tộc mời tới. Đương nhiên cũng có khả năng là Nhân tộc. Bạch mi đạo nhân kia cũng không phải người ôn hòa, tất nhiên sẽ bẩm báo việc này lên Thượng Giới rõ ràng từ đầu đến cuối...
“Không biết mà còn tùy tiện ăn đan dược của người ta như thế.” Trên mặt Ninh Vũ Điệp lộ ra vẻ trách cứ. Nhưng trong vẻ mặt nàng còn mang theo một chút ý cười, vô cùng đáng yêu.
Thấy nét mặt Ninh Vũ Điệp như vậy, La Chinh liền thuận thế ngồi qua đó rồi bất đắc dĩ nói: “Đâu phải là nàng không thấy lão già kia kiên quyết nhét cho ta...”
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng không biết đan dược kia có lợi ích gì, nhưng sau khi La Chinh hấp thu thì cho tới bây giờ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Dường như hiệu quả của nó hoàn toàn không phát huy được. Rất nhiều đan dược vừa dùng là sẽ thấy hiệu quả ngay, nhưng không biết rốt cuộc viên đan dược đó có hiệu quả gì?
“Cơ thể không cảm thấy khó chịu gì chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Vũ Điệp sáp tới gần hỏi.
La Chinh lại thuận thế dùng một tay ôm nàng vào lòng.
Nói xong, liền dán môi mình lên môi Ninh Vũ Điệp.
“Chàng!” Ninh Vũ Điệp vốn dĩ còn muốn giãy giụa, nhưng mùi hương nam tính ập tới khiến nàng hơi rối loạn. Huống hồ, tối nay nàng quả thực không có lý do để kháng cự. Tư tưởng vừa dứt khoát quyết xong, nàng liền ngoan ngoãn giống như một con cừu non, cuộn mình ở đó.
Nến chiếu nửa lồng ngọc bích vàng, xạ hương mấy độ thêu phù dung…
Đối với La Chinh và Ninh Vũ Điệp, đương nhiên cảnh tượng đêm nay vô cùng tốt. Nhưng đối với Khê Ấu Cầm thì thật khó nói.
Dưới bóng đêm sâu thẳm, xuyên qua kết giới Ánh Nước Tràn Đầy nhìn về các tầng mây, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt ra ánh sáng trăng lưỡi liềm trong đó.
“Kéc.” Sức của con rồng tổ này rất tốt, hầu như rất ít ngủ. Dường như nó biết Khê Ấu Cầm không vui nên cũng không dám nhảy nhót quá nhiều, chỉ lẳng lặng canh giữ bên người nàng.
Ngồi như vậy hồi lâu, gió cũng khá lạnh, nàng bèn xoa xoa vai, đột nhiên nói với rồng tổ: “Ở đây chơi không tiện. Ta đưa ngươi đến một chỗ vui hơn, được không?”
“Kéc!” Rồng tổ không hề kháng cự. Rồng tổ gần gũi với La Chinh hoàn toàn xuất phát từ dấu ấn đầu tiên. Đó là đến từ bản năng sinh lý của nó. Còn sự chăm sóc hết lòng của Khê Ấu Cầm những ngày qua đã khiến nó càng thân cận hơn. Ngược lại còn có phần xa cách với La Chinh.
“Vậy chúng ta đi!” Khê Ấu Cầm đứng lên vỗ vỗ tay về phía rồng tổ. Đuôi của rồng tổ đột nhiên đập một cái, cả người nó liền bắn vào lòng Khê Ấu Cầm.
Ngay sau đó, một luồng khí màu tím trong cơ thể Khê Ấu Cầm uốn lượn bay ra ngoài. Giữa hai tròng mắt của nàng có một ánh sáng màu tím đen uốn quanh. Ngay sau đó, thân hình nàng liền lặng lẽ biến mất, bước vào trong một điểm giao không gian. Đi qua cái điểm giao không gian này thì nàng có thể dễ dàng bước vào Tử Cực giới.
Lão già kia đã nói chỉ cần mình tiến vào Tử Cực giới thì bà vợ của lão sẽ lập tức tìm được. Lúc này nàng muốn tiến vào xem sao.
Trong Tử Cực giới, xung quanh tràn ngập những ánh sáng tím lóa mắt. Cái mặt tiếp xúc này cũng không phải mặt tiếp xúc hoàn chỉnh. Trên thực tế, nó là một Đại Giới bị nát vụn.
Đương nhiên, độ rộng của một Đại Giới này lớn hơn Hạ Giới nhiều. Cho dù Tử Cực giới này chỉ bằng một phần tư so với trước khi đổ nát, nhưng cũng lớn gấp vô số lần một Đại Thế Giới.
“Kéc! Kéc!”
Chẳng qua sau khi rồng tổ tiến vào Tử Cực giới thì lại có vẻ vô cùng thích thú. Nó lượn vòng xung quanh không gian rộng lớn vô biên này, không ngừng phát ra tiếng kêu vui sướng.
Mặc dù xung quanh trống trải, nhưng Khê Ấu Cầm lại không hề sợ hãi. Trái lại, ở trong Tử Cực giới có thể cho nàng một cảm giác yên bình, tựa như nơi này chính là nhà của nàng. Vốn dĩ, nàng và Tử Cực giới có một mối ràng buộc vô cùng thần bí.
“Không phải đã nói sẽ có người nhận ta làm đồ đệ sao? Lão già lừa đảo...” Khê Ấu Cầm bĩu môi, vẻ mặt hơi mất hứng.
Dĩ nhiên nàng không muốn luyện võ, nhưng vì La Chinh nên lại là một trường hợp ngoại lệ. Từ lâu trong đầu Khê Ấu Cầm đã xuất hiện một hình ảnh, đó chính là trong lúc La Chinh oai phong hướng tới khắp thiên hạ thì nàng sẽ là người kiêu hãnh đứng ở bên cạnh La Chinh. Có thể giúp đỡ phu quân của mình, làm sao nàng có thể không vui cho được?
Nghĩ tới đây, thậm chí nàng còn cảm thấy sốt ruột đến mức không thể ngăn lại được, chỉ muốn nhanh chóng đi tu luyện.
Hừ, đến lúc đó ta sẽ mạnh mẽ hơn ngươi vô số lần. Nàng hung hăng thầm nghĩ. Lúc này, trước mắt liền xuất hiện một quân địch giả tưởng, dĩ nhiên chính là Ninh Vũ Điệp đang mặc trang phục đỏ kia.
Tu luyện, ta phải tu luyện!
Cho dù “sư phụ” không xuất hiện thì ta cũng có thể tu luyện. Một vẻ cương quyết hiện lên trong hai mắt Khê Ấu Cầm. Ánh mắt này rất không tương xứng với nàng, bởi chỉ có võ giả cực kỳ cố chấp với võ đạo mới có thể có vẻ mặt này. Song, Khê Ấu Cầm chỉ thay đổi một mục tiêu mà thôi, cái nàng cố chấp không phải võ đạo, mà là La Chinh.
“Vù...”
Nàng nhẹ nhàng vung tay lên. Một thanh cự kiếm từ sâu trong khoảng không giáng xuống nhanh như gió.
“Một thanh...”
“Vù...”
“Hai thanh...”
“Vù vù vù vù...”
Vô số thanh cự kiếm từ sâu trong không gian của Tử Cực giới giáng xuống.
Chín trăm chín mươi chín thanh cự kiếm của Tử Cực giới được sắp xếp theo quy luật nhất định, bày ra chằng chịt ở sâu trong không gian. Nếu Khê Ấu Cầm tùy ý kêu gọi như bình thường thì sau khi những thanh cự kiếm này vung chém xong sẽ chậm rãi biến mất, trở về vị trí ban đầu.
Hiện tại không như thế. Nàng đứng trong Tử Cực giới mà gọi từng thanh cự kiếm này ra nên chúng đều thoát khỏi vị trí ban đầu...
Những thanh cự kiếm này chính là do những người của các vùng Thiên Vực khác nhau trong Tử Cực giới quản lý.
Ở Nam Thiên Vực, một con thuyền lớn được trang trí hoa lệ đang ngao du phía chân trời. Tại mũi trước của chiếc thuyền lớn có một nữ tử mặc áo bào tím đang đứng sừng sững. Thoạt nhìn nàng chỉ khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ kiêu ngạo và dung nhan quyến rũ.
Đang đi dạo như vậy, nàng nhìn thấy một thanh cự kiếm ở Nam Thiên Vực đang nhanh chóng chìm xuống!
“Chuyện gì thế này?” Nhìn thấy cảnh tượng này, chân mày nàng lập tức nhíu lại.
Thường thường thì sau khi liên hệ với Tử Cực giới, người sở hữu Âm Thể Tử Cực liền có thể phát huy thiên phú của mình để sử dụng cự kiếm trong Tử Cực giới. Song, bản thân tất cả các thanh cự kiếm này đều có năng lực xuyên thấu không gian và dịch chuyển tức thời. Từ một mức độ nào đó mà nói thì đây cũng coi như là luật nhân quả. Mà luật nhân quả này đã được rót vào trong cự kiếm ngay từ khi chế tạo. Cho nên, dù là ở bất kỳ Đại Giới nào, chỉ cần là Âm Thể Tử Cực thì đều có thể trưng dụng những thanh cự kiếm này trong nháy mắt!