Hàn Du khó khăn rút ra khỏi người Tiểu Kiều. Hắn nghiêng người ngã xuống giường, tránh không dồn hết sức nặng lên cô nhưng tay chân vẫn ôm lấy không chịu buông. Lồng ngực phập phồng cọ vào tay hắn, đỉnh nhọn nhô ra quyến rũ hắn nắn bóp, giúp cô duy trì cơn sướng khoái vẫn chưa kịp thoái lui.
Hắn dùng mũi cao đẩy tóc mai dính trên má cô rồi mơn trớn gò má ửng hồng. Hắn nếm được vị nước mắt mằn mặn, không kìm được mà chiếm lấy môi nhỏ ngọt ngào. Lưỡi hắn liếm qua vết thương nhỏ ở đó, mút nhẹ. Mọi tiếng rên rỉ bị hắn nuốt vào bụng rồi trả lại cho cô bao khao khát vừa được khơi dậy thêm lần nữa.
Tiểu Kiều cảm nhận được vật cứng cọ vào hông mình, bất lực từ chối: “Đừng, đủ rồi...”
“Không đủ.” Hắn chống người dậy, hai cách tay như xiềng xích bao quanh cô.
Hai bắp chân cô mỏi nhừ, phần xương hông như bị rã ra. Hắn dễ dàng bắt ép cô mở rộng mà không vấp phải bất kỳ phản kháng nào. Chất lỏng hắn vừa mới bắn vào đang trào ra ngoài. Nơi cửa mình mấp máy ướt đẫm mời gọi hắn tiếp tục. Hai mắt hắn đỏ ngầu, không thể nào rời mắt khỏi cơ thể cô.
Tiểu Kiều khóc thút thít khi hắn đẩy vào trong, không phải vì cơn đau mà do không cách nào chịu nổi nữa. Cô sợ là chỉ cần thêm một lần cao trào nữa nữa thôi là chết mất. Thế mà khi hắn hoàn toàn xâm chiếm bên trong, đâm đến tận cùng thì cô lại bất giác siết lấy hắn, tự động đẩy hông lên đón chào những nhịp điệu lặp đi lặp lại.
“Thấy không.” Hắn cắn tai cô, thì thầm: “Em cũng thích mà. Em đang mở rộng ra cho tôi.”
Lần đầu chật hẹp khó khăn, lần thứ hai trơn trượt dễ dàng. Hắn yêu cách cô bám rịt hắn như cọng rơm cứu mạng. Có vài lần cô không kìm được mà đấm vào lưng hắn, cơn đau rát bất ngờ báo hiệu móng tay cô vừa để lại vài chiến tích ở đó. Có để lại sẹo hay không, hắn chẳng quan tâm, nhất là khi hắn cũng để lại vô số huân chương đỏ bừng trên bầu ngực căng tròn.
Không đã trôi qua bao lâu, cả hai người họ bắt đầu đếm thời gian bằng hơi thở gấp rút, nhịp tim rộn rã lẫn tiếng va đập liên hoàn. Cơ bắp Hàn Du gồng lên, nửa muốn giải phóng sự hoang dại bị kìm giữ trong từng mạch máu, nửa lại muốn ghì lại dây cương để kéo dài cuộc rong ruổi trên con đường lồi lõm bên dưới hắn.
Là ai từng nói rằng lần thứ hai luôn kéo dài hơn lần đầu? Tại sao với hắn lại là sóng sau xô sóng trước, chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh. Bên trong cô là thiên đường, cũng là địa ngục, khiến hắn lưỡng lự không biết nên tiến vào hay bước ra. Mà liệu có phải lựa chọn không khi ngã nào cũng vui sướng như nhau. Chi bằng cứ tiếp tục thế này, mãi mãi không cần kết thúc.
Trong lòng hắn như có thứ gì đó bung nở, lan tỏa khắp nơi. Hắn không màng đến thứ gì ngoài cảm giác lúc này, cho dù bầu trời có sụp đổ ở ngoài kia. Rồi nó cũng đến, đánh sâu vào não bộ, khiến xương cụt tê dại. Hắn thả eo cô ra rồi siết chặt ga giường, sợ rằng bản thân sẽ bẻ gãy cô ra làm đôi nếu như không làm thế.
Tiểu Kiều hoàn toàn mất đi ý thức khi hắn đến. Cô nằm liệt trên giường với tư thế mở rộng. Cô bị động đón nhận nhiệt tình từ hắn, nâng niu từng giọt một. Và tất cả những gì mà cô có thể nhớ sau đó là ánh mắt cuồng dại như muốn nuốt trọn cơ thể cô và một nụ hôn không thể nào sâu hơn được nữa.
Đến khi cô tỉnh dậy đã là hơn mười giờ. Trần nhà không còn ánh đèn lóa mắt nữa, chăn đệm bên dưới cũng có xúc cảm khác hẳn khiến cô bối rối. Cô nghiêng đầu, mơ màng dõi theo rèm cửa rung động, có cái gì đó đã thay đổi hoàn toàn kể từ tối hôm qua. Hình như cô không còn là chính mình, hoặc là đã thật sự trưởng thành, trở thành một phiên bản mới mẻ hoàn toàn.
Hối hận sao? Có lẽ không.
Tiểu Kiều thở dài, động đậy một ngón tay cũng không muốn. Cô ước gì có ai nói trước rằng lần đầu tiên không thực sự đau đến thế. Vấn đề là ngày hôm sau cơ thể như bị xe tải nghiền nát, không chỗ nào là không mỏi mệt. Cô cứ thế nằm liệt trên giường cho đến khi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.
Hàn Du mở cửa phòng đúng lúc cô ngoái đầu nhìn ra. Hắn thở phào trong lòng vì lần này về nhà kịp, không để cô chạy mất như đêm kia.
Bốn mắt chạm nhau không chút ngượng ngùng, như thể họ đã vô số lần như thế trước đây. Điều buồn cười là hắn định khoe khoang là mình vừa mua hơi nhiều đồ ăn vì muốn bù đắp cơn mất kiểm soát tối qua. Vậy mà bây giờ lại thấy chột dạ vì hắn biết cô ghét lãng phí thức ăn như thế nào.
“Anh định đứng đó bao lâu?” Cô nói xong mới nhận ra giọng mình là lạ, nghe như người bị bệnh lâu ngày.
Hắn không trả lời mà cởi áo khoác ra. Từ sinh viên nghiêm túc biến thành chàng trai hư hỏng trong chớp mắt. Hắn chạy hai, ba bước phóng lên giường, đè lên người cô hù dọa: “Vừa nghĩ xem nên ăn em như thế nào.”
Cô không nể tình mà đẩy mặt hắn ra, thấy không đọ lại sức hắn thì véo tai hắn nói: “Anh một vừa hai phải thôi...”
Hắn mặc kệ cô phản kháng mà hôn cô tới tấp. Đến khi thấy cô giận thật hắn mới chịu thôi, cười tươi rói liệt kê từng việc một hòng tranh công: “Tối hôm qua tôi tắm rửa cho em, vất vả đưa em về đây. Sáng đến trường xong còn vòng vèo tìm chỗ bán đồ ăn ngon cho em nữa. Vậy mà mới hôn mấy cái đã nổi giận, người quá đáng là em mới đúng.”
Tiểu Kiều mím môi, chấp nhận sự thật là cô không bao giờ nói lại hắn. Cô kéo chăn lên che ngực, tò mò hỏi: “Anh vừa từ trường về à?”
“Ừ.” Hắn đáp gọn lỏn trong lúc vuốt ve bả vai trần quyến rũ trước mặt mình.
Cô nghiêng đầu né tránh, nhăn mặt khi hắn lướt qua một dấu răng còn hằn sâu vào da thịt. Cô muốn hỏi hắn có bị bạn bè cười nhạo hay giáo viên khắt khe hay không mà e ngại câu trả lời.
“Thật ra thì hôm nay tôi không có tiết.” Hắn nhếch môi, thẳng thắng thừa nhận: “Em không biết sáng nay tôi phải trải qua những gì đâu. Cứ như cả thế giới vừa quay lưng với tôi vậy.”
Hắn cầm tay cô đưa lên môi, liếm nhẹ. Cơn rùng mình truyền từ cô qua hắn, lây lan đến tận chân tơ kẽ tóc. Hắn khoái trá nhìn lông tơ cô dựng đứng, hạ thấp giọng uy hiếp: “Thế nên đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chạy trốn, bởi vì tôi chỉ còn lại một mình em thôi.”
Số phận của con mồi là nằm trên đĩa bạc, bị dao cắt, bị nĩa ghim. Khấm khá hơn là cá chậu chim lồng, chết già trong cô đơn buồn tủi. May mắn hơn nữa là vòng da đeo cổ, chịu huấn luyện, phải nghe lời.
Lựa chọn mà Hàn Du cho Tiểu Kiều có nhiều lắm, nhưng vừa hay luôn nằm ngoài vùng an toàn mà cô muốn.