Suýt chút nữa thím Ngô đã thốt ra những lời này. Nhưng đối mặt với cặp mắt có ý cười như có như không của Đường Lê, thím Ngô nhớ ra thân phận người giúp việc của mình, đành nuốt lại lời giễu cợt đã đến bên mép, xoay người vào lại phòng bếp, đứng sau cửa “phì” một tiếng về phía phòng ăn.
“Thím Ngô, sao thế?” Người giúp việc đang nấu cháo quay đầu hỏi.
Thím Ngô nhìn ngoài cửa phòng bếp, cố ý cao giọng: “Có người không biết phải trái, thật sự cho rằng tu hú chiếm tổ thì thật sự là chủ nhân cái tổ này, không tự xem lại xuất thân của mình đi!”
Lời chỉ dâu mắng hòe này không ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa sáng của Đường Lê. Cô thản nhiên ăn hơn nửa cái sandwich.
Ngay lúc này từ trên lầu truyền đến tiếng hét của Lê Diên Nhi. Sự yên ổn của cả biệt thự nhà họ Lê bị phá hỏng!
Từ đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Lê Diên Nhi mặc váy ngủ ren cung đình màu trắng, ngọt ngào và trẻ trung. Đôi chân trắng nõn với ngón chân xinh đẹp giẫm lên ván gỗ sẫm màu, giống như công chúa vừa bị cơn ác mộng đánh thức trong truyện cổ tích.
Ở tầng Hai, Lê Văn Ngạn buộc dây áo ngủ ra khỏi phòng ngủ, Âu Dương Thiến theo sát phía sau.
Lê Văn Ngạn cau mày hỏi: “Mới sáng sớm mà ồn ào còn ra thể thống gì.”
Tuy nói thế nhưng giọng điệu không hề bực dọc.
Lê Diên Nhi thấy ba mẹ bèn bĩu môi: “Không thấy cái váy con mặc trong lễ trưởng thành đâu cả.”
“Váy đâu có mọc chân, lẽ nào tự chạy được à?”
Âu Dương Thiến mặc váy ngủ tơ tằm màu hồng ngó sen tôn lên vẻ phong tình của bà ta. Rõ ràng đã bốn mươi mấy nhưng vì bảo dưỡng tốt nên với làn da trắng tuyết và gương mặt xinh đẹp, bà ta trông chỉ khoảng ba mươi mà thôi.
Nghe mẹ trêu chọc, Lê Diên Nhi tủi thân đỏ mắt: “Con treo váy trong tủ đồ mà, nhưng vừa rồi con mở cửa chỉ thấy mỗi giá treo thôi.”
Đường Lê cầm ly thủy tinh uống ngụm sữa, nhắm mắt làm ngơ với những chuyện ở cầu thang.
Ngờ đâu…
Lê Diên Nhi nghiêng đầu chú ý đến Đường Lê trong phòng ăn. Gần như ngay lập tức, cô ta trợn mắt, xông xuống cầu thang, sau khi vào phòng ăn thì hỏi tội Đường Lê: “Có phải cô trộm váy của tôi không?”
“Diên Nhi!” Âu Dương Thiến mắng: “Ăn nói đàng hoàng, A Lê là chị con!”
“Con chỉ có một người chị.” Lê Diên Nhi phản bác: “Chị con là Lê Thịnh Hạ, đang nghỉ phép ở Dubai với chồng chưa cưới vừa đính hôn, còn người ngồi trước mặt con chỉ là hàng giả mà thôi.”
Nói xong, cô ta nhìn Đường Lê giễu cợt: “Còn là hàng giả giỏi diễn trò.”
“Diên Nhi, con qua đây!” Vẻ mặt của Âu Dương Thiến còn xấu hơn Lê Văn Ngạn: “Bình thường mẹ dạy con thế nào?”
Đáy mắt Lê Diên Nhi ươn ướt, nhìn mẹ tố cáo: “Mẹ chỉ biết bảo con nhường cô ta! Tối qua cô ta đẩy con xuống hồ, còn nhân lúc mọi người ở vườn hoa mà tát con một cái. Con muốn nói ba nghe thì mẹ lại không chịu. Rõ ràng con mới là con gái mẹ, nhưng mẹ lại luôn bảo vệ cô ta, thậm chí còn vì cô ta mà ba lần bốn lượt bảo con bấm bụng chịu đòn!”
“Diên Nhi, chú ý lời con nói!” Âu Dương Thiến cao giọng bảo con gái ngưng lại.
Ngay lúc này…
Bà cụ Lê được người giúp việc đỡ lấy xuất hiện trước mặt mọi người: “Trong nhà này, ai dám làm cháu gái tôi bấm bụng chịu đòn?” Bà ta nhìn lướt qua con trai và con dâu rồi thẳng hướng Đường Lê: “Chỉ cần một ngày tôi còn sống, đừng ai hòng sỉ nhục cháu gái yêu của tôi!”