Lúc Đường Lê quay lại phòng mình là đã qua nửa tiếng.
Không lâu sau, thím Ngô lại đến gõ cửa.
“Cô Lê Nhi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, cô mặc đồ xong chưa?”
Còn chưa dứt lời, cửa phòng đã bị kéo ra từ bên trong.
Thím Ngô đang tính gõ cửa, thấy Đường Lê xuất hiện đột ngột, cánh tay khựng giữa không trung, nhận ra đối phương vẫn mặc quần jeans áo sơ mi bèn vô thức hỏi: “Sao cô không thay chiếc váy kia?”
“Đang định thay.” Đường Lê cười nhạt, dừng lại hai giây, cô nhìn thím Ngô và hỏi: “Chiếc váy kia thật sự do dì chuẩn bị cho tôi sao?”
Thím Ngô đã làm cho nhà họ Lê mười mấy năm, có thể xem như chăm nom Lê Diên Nhi trưởng thành, cộng thêm trước giờ bà chủ rất thân thiện với bà ta, nên đương nhiên lòng bà không nghiêng về Đường Lê.
Nay thấy Đường Lê truy hỏi ngọn nguồn, bà ta mất kiên nhẫn, chỉ nói: “Bà chủ đã căn dặn thì đương nhiên là thật rồi. Cô thay nhanh rồi xuống tầng đi, tôi còn việc bận.” Dứt lời, bà ta rời đi trước.
Nhìn theo bóng lưng thím Ngô, đáy mắt Đường Lê lạnh lùng.
Cô quay lại trước gương, lột băng gạc trên trán xuống lộ ra vết sẹo dài 5cm, khâu hai mươi mấy mũi.
Băng gạc lột ra, nhìn vết sẹo hơi đáng sợ.
Kiếp trước, sau khi kết thúc tiệc mừng sinh nhật, trong biệt thự nhà họ Lê đèn đuốc sáng rực, cô trở thành đối tượng bị đả kích, chỉ có Âu Dương Thiến ra mặt bảo vệ. Nhưng sau cùng, cô vẫn bị Lê Văn Ngạn đưa sang một biệt thự khác ở ngoại ô phía Đông ngay trong đêm. Từ đó về sau, cô không còn bước vào nhà họ Lê nữa.
Đường Lê nhìn mình trong gương. Nếu có người mong cô xuất hiện trong bữa tiệc đến vậy, cô không nên khiến người ta phải thất vọng chứ.
Khi Đường Lê vào vườn hoa đã thu hút không ít ánh mắt, không phải vì cô xinh đẹp, mà vì sự khác biệt hoàn toàn.
Cô mặc quần jeans mang giày đế bằng, bề mặt giày và ống quần hơi bẩn, buộc tóc đuôi ngựa có mấy lọn rủ bên môi, màu tóc xanh xám tôn lên nước da trắng nõn, đồng thời vết sẹo trên trán của cô nổi bật trong mắt không ít khách mời.
Nhận ra ánh mắt chăm chú của mọi người, vẻ mặt cô trở nên dè dặt hơn. Tay phải của cô ghì chặt cánh tay còn lại.
Có vị khách mời lẹ mắt, nhận ra mấy vết bầm tím trên cổ tay dưới ống tay áo sơ mi vén lên của cô.
“Đây là khách mời nhà họ Lê sao?”
“Có vẻ không giống.”
Những vị khách nữ ngồi cạnh bàn tiệc châu đầu ghé tai: “Thế cô ấy vào bằng cách nào? Nhìn quần áo dơ trên người cô ấy, ăn mặc còn chẳng bằng người giúp việc nhà họ Lê.”
“… Vẻ ngoài hơi giống cô cả nhà họ Lê đấy.”
Đường Lê đi thẳng đến hồ bơi cạnh vườn hoa, quả nhiên gặp Lê Diên Nhi ở đó. Vì kiếp trước, Lê Diên Nhi đã ra tay với cô ngay đây.
Lê Diên Nhi đang trò chuyện với bạn, thỉnh thoảng lại cười khẽ. Cô nàng 18 tuổi mặc váy xếp tầng màu hồng, dù tay trái bó bột vẫn xinh đẹp như đóa hoa đọng sương mai, từng cái nhăn mày, từng tiếng cười vui đều khiến người ta cảm nhận được sức sống và sự phấn chấn.
Giờ Lê Diên Nhi đã là người đại diện của Tập đoàn Thiên Di.
Khi mới năm tuổi, Lê Diên Nhi đã đặt chân vào giới giải trí, trở thành ngôi sao nhí nổi danh, nay thi đậu Học viện điện ảnh Thủ đô, con đường tương lai vô cùng bằng phẳng. So ra, Đường Lê chỉ học một trường nghệ thuật bình thường.
Sự chênh lệch giữa hai người khiến Đường Lê nhớ về kiếp trước. Lời thoại của Lê Diên Nhi khi hai người đối đáp kịch bản: “Dù có che giấu cỡ nào, cô vẫn là con chuột nơi cống rãnh, cả đời này không thể trở mình!”
Lê Diên Nhi liếc thấy Đường Lê, gương mặt xinh đẹp vui cười lập tức tối đi. Cô ta bỏ lại bạn bè, xông đến hỏi tội:
“Ai cho cô đến đây?” Lê Diên Nhi tức tối nhìn Đường Lê.
“Tối nay là sinh nhật bà nội, sao tôi lại không thể đến?”
Nghe giọng nói thản nhiên của Đường Lê, Lê Diên Nhi rất khó lòng cho qua, không kìm được mà cao giọng: “Ai là bà nội của cô? Trừ phi tôi chết, không thì cô mãi mãi đừng hòng nghĩ đến chuyện chiếm đoạt bất kỳ ai trong nhà của chúng tôi!”
Đôi bên nhìn nhau, Đường Lê duy trì nụ cười nhạt, đôi mắt nai cong như vầng trăng khuyết.
Cô bỗng đến gần Lê Diên Nhi, nhẹ giọng bên tai đối phương: “Thế cô đi chết ngay đi!”