Sau khi rút lui ra khỏi showbiz và về nước, anh biến thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoắc thị, cũng là Tổng Giám đốc hiện tại của Công ty Giải trí Vân Hải.
Dù xét về mặt diễn xuất hay kinh doanh, anh đều có kiến thức sâu rộng và tầm nhìn xa, cách làm việc lại rất dứt khoát, nổi tiếng là người nghiêm nghị quyết đoán.
Với thân phận và địa vị bây giờ của Hoắc Vân Thâm, anh chỉ cần giậm chân một cái thì cả Bái Kinh đều phải chấn động.
Hứa Hi Ngôn đúng là cũng thiếu hiểu biết thật: “Không ngờ Elvis chính là Hoắc Vân Thâm.”
Nếu nói Elvis thì Hứa Hi Ngôn biết, trong lúc cô đi du học ở nước E đã từng xem phim của anh. Hoắc Vân Thâm được phong ảnh đế quả thực là danh xứng với thực.
Hứa Hi Ngôn nghe xong truyền kỳ của Hoắc Vân Thâm, giờ phút này tâm trạng của cô chỉ có thể nói là “đệch mợ”.
Vốn dĩ cô đã đau đầu vì chuyện đối phó với đám người Hứa Tấn Sơn và Sở Vũ Hách rồi, nào ngờ bây giờ ở sau lưng của bọn họ còn có thêm một vị boss siêu lớn nữa.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Chỉ cần anh ta giúp người xấu làm điều ác, trợ giúp đám người Hứa Tấn Sơn, Sở Vũ Hách, Hứa Tâm Nhu, vậy thì anh ta chính là kẻ địch của cô.
“Mình không quan tâm anh ta là ảnh đế hay gì. Ai cản đường mình, mình sẽ không đội trời chung với người đó.” Hứa Hi Ngôn tỏ rõ lập trường.
Anh Bảo nghe được lời nói của mẹ mình liền quay qua ôm cánh tay của cô, kiên quyết ủng hộ: “Không quan tâm chú đó là ảnh đệ hay ảnh muội gì. Ai cản đường bé Hi, Bảo Bảo đây quyết không đội trời chung với người đó.”
Phương Tiểu Tranh: “…” Được rồi, cô không phục gì, chỉ phục hai mẹ con này thôi.
Tuy rằng Phương Tiểu Tranh ủng hộ Hứa Hi Ngôn, thế nhưng trong lòng cô thật sự cảm thấy Hoắc Vân Thâm cũng không phải là người tội ác tày trời như thế.
“Thật ra anh ta cũng rất đáng thương. Là một người đàn ông truyền kỳ của phương Đông, sau khi về nước chưa được bao lâu lại bị tai nạn giao thông, thành tàn tật suốt đời, bây giờ chỉ có thể đi lại bằng xe lăn.”
Lúc Phương Tiểu Tranh nói lời này, giọng điệu của cô tràn ngập sự đồng tình với nam thần ảnh đế ngày xưa.
“Cậu nói cái gì? Bị liệt?”
Hứa Hi Ngôn kinh ngạc hỏi lại. Một siêu sao như vậy, sao đột nhiên lại bị tai nạn giao thông, trở thành người tàn phế chứ?
“Đúng đó. Ôi, thật đúng là trời cao đố kỵ người tài mà.”
Phương Tiểu Tranh không chỉ kể cho Hứa Hi Ngôn rất nhiều tin đồn, cô còn dùng di động tìm tin tức và tư liệu cho cô xem, sau đó lại dùng vẻ mặt vô cùng thần bí mà nói với cô: “Nhưng theo như tin tức bên lề thì chuyện anh ta xảy ra tai nạn giao thông không phải là sự cố, rất có thể là bị người ta bày mưu hãm hại đó.”
“Ai lại muốn hại anh ta chứ?”
Thật ra trong thâm tâm, Hứa Hi Ngôn cũng cảm thấy rất đáng tiếc cho anh. Cảnh ngộ của Hoắc Vân Thâm làm cho cô nhớ đến một người bạn trên mạng tên Wing của mình, anh cũng gặp phải chuyện gần giống vậy.
“Có lẽ là tính cách lạnh lùng quái gở của anh ta đã đắc tội người nào đó cũng nên.”
Phương Tiểu Tranh lại thở dài một hơi, Hứa Hi Ngôn cũng lặng im. Họ không tiếp tục nói về đề tài này nữa.
…
Tại sân bay Bái Kinh, Hoắc Vân Thâm bỗng dưng hủy bỏ lộ trình. Sau khi so sánh hình ảnh mà nhân viên cung cấp cho mình, anh phát hiện có lẽ bọn họ đã tìm lầm người.
Cô gái mà anh đang đợi không giống người phụ nữ trong hình một chút nào, căn bản không phải là cô.
“Có lẽ chỉ là trùng tên thôi cậu chủ.”
Trợ lý Dịch Tiêu lựa lời nói ra. Anh ta có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Tổng Giám đốc, chắc chắn là bị tổn thương rất nặng.
…