Tuy trong lòng Hứa Hi Ngôn vô cùng áy náy, nhưng chưa từng hối hận vì đêm đó đã ở cùng anh.
Nếu không phải là anh, cô cũng không có được Anh Bảo.
Cô phải cảm ơn anh mới đúng.
Khi nãy anh nói, gia đình anh cũng rất mong anh có người nối dõi tông đường. Trong lòng Hứa Hi Ngôn bỗng dâng lên một nỗi lo âu phiền muộn.
Cô nhất quyết không thể nói cho anh biết, Anh Bảo chính là con gái anh. Nếu không, nhà họ Hoắc nhất định sẽ muốn giữ cô bé lại, lúc đấy chẳng phải cô xong đời rồi sao!?
Hoắc Vân Thâm cau mày lại: “Ý em là mắt tôi mù mới vào nhầm phòng, đáng đời tôi phải ngủ cùng em, cả người tôi tàn phế như này cũng là do tôi tự chuốc lấy xui xẻo phải không?”
“Không phải không phải... Ý tôi không phải thế. Ý tôi là...”
Hứa Hi Ngôn vội vàng xua tay, cảm thấy mình có giải thích thế nào cũng không thể làm rõ. Cuối cùng, cô đành mặc kệ: “Phải phải phải, là tôi sai. Vậy anh nói xem anh muốn thế nào bây giờ?”
“Rất đơn giản, em phải bồi thường thiệt hại cho tôi. Tổn thất tinh thần thì thôi bỏ qua đi, chỉ tính thiệt hại vật chất thôi. Cứ tính theo thu nhập mỗi năm ít nhất là hai trăm triệu, năm năm, ít nhất em phải bồi thường cho tôi một tỷ.”
“Một tỷ!!!”
Hứa Hi Ngôn kinh sợ thốt lên. Cô cảm thấy cả bầu trời đều xám xịt lại, hồn xiêu phách lạc, người cứng đờ như vừa bị Thiên Lôi đánh.
Ôi… ôi ôi ôi ôi... Cô vừa mới về nước, đã phải gánh ngay cục nợ một tỷ!?
Trời cao đất dày ơi, có thể chừa cho cô một con đường sống không…
Hứa Hi Ngôn bỗng nhiên thấy nghi ngờ sâu sắc, không phải là cô đang bị lừa gạt đấy chứ!?
“Một tỷ là còn ít rồi đấy. Nếu tính theo số tài sản tăng lên hàng năm của tôi thì một tỷ là quá hữu nghị rồi.”
Hoắc Vân Thâm nói bằng giọng hết sức chân thành, thế nhưng ẩn trong đôi mắt sáng ngời của anh lóe lên vẻ đa mưu túc trí.
“Tôi không có tiền. Muốn tôi bồi thường cho anh một tỷ, chẳng bằng lấy mạng tôi luôn cho rồi.”
Hứa Hi Ngôn thật muốn cầm cục gạch mà đập chết mình luôn. Rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo ra bao nhiêu nghiệp chướng mà kiếp này phải nhận báo ứng khủng khiếp đến vậy?
“Tôi cần mạng em làm gì chứ?”
Khóe môi Hoắc Vân Thâm bỗng cong lên, tạo thành một đường hết sức đẹp mắt. Anh bày mưu tính kế cho cô: “Nếu như em không thể bồi thường nổi, tôi còn có một cách giải quyết khác.”
“Cách gì vậy?”
Hoắc Vân Thâm giơ tay lên gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, khuôn miệng khẽ cười: “Làm người giúp việc cho tôi. Đến chỗ tôi, chăm sóc tôi.”
Nếu chỉ cần chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của anh là trả được nợ, phương pháp này cũng có thể xem như một cách giải quyết không tệ, có thể thử một lần.
Chỉ có điều...
“Chăm sóc cho anh thì cũng không phải là không thể, nhưng mà tôi là phụ nữ độc thân lại ở chung với anh thì không tiện cho lắm. Tôi không muốn bị người ta lời ra tiếng vào, lại càng không muốn bị người ta chỉ trích là mượn anh để tiến thân.”
Hứa Hi Ngôn nói vậy là vì nghĩ đến chuyện sau này. Cô muốn phát triển trong giới giải trí thì sao có thể có quan hệ không rõ ràng với Hoắc Vân Thâm đây?
“Điều này đơn giản mà. Em có thể dọn đến ở căn bên cạnh tôi.”
Ban đầu khi Hoắc Vân Thâm mua căn hộ này, vì muốn có không gian yên tĩnh nên đã mua thêm cả căn sát vách và đối diện.
Anh đưa ra giải pháp hợp tình hợp lý, hơn nữa lại từng bước áp sát cô, buộc cô phải lập tức ra quyết định: “Hoặc là bồi thường một tỷ cho tôi, hoặc là căn hộ bên cạnh tôi. Hai cách đấy, em chọn một đi.”
“Ở cạnh! Ở cạnh!!”
Đương nhiên Hứa Hi Ngôn sẽ không dại dột lựa chọn bồi thường một tỷ rồi.
…