“...”
Hai người họ thật không ngờ cô đã sớm biết chuyện giữa bọn họ.
Sắc mặt Hứa Tâm Nhu cực kỳ khó coi. Sau khi bị Hứa Hi Ngôn nói những lời như vậy, cô ta thật sự có cảm giác như đang đi nhặt rác rưởi về.
Hơn nữa, khi nhìn lại người đàn ông im thin thít không dám nói nửa lời bên cạnh mình, cô ta cảm thấy Sở Vũ Hách đã không còn sức hấp dẫn như ban đầu nữa, toàn thân đã sắp rúm ró lại thành quả bóng rồi.
Nếu không phải hiện tại hắn ta đang là Tổng Giám đốc của Tụ Tinh, vẫn còn chút giá trị lợi dụng, có lẽ Hứa Tâm Nhu đã sớm đá hắn ta rồi.
Còn chưa nói đến chuyện hắn ta làm mấy trò xấu xa sau lưng cô ta, bây giờ việc không thành, lại hại cô ta còn phải đến bệnh viện giúp hắn ta thu dọn tàn cuộc.
Sở Vũ Hách bị Hứa Hi Ngôn vạch trần sự thật ngay trước mặt, liền nổi giận dạy dỗ cô:
“Hứa Hi Ngôn, cô bớt khẩu nghiệp một chút thì sẽ chết sao? Tôi với chị cô đến với nhau là sau khi chúng ta đã chia tay, hai người chúng tôi quang minh chính đại. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô đừng có đến quấy rầy chúng tôi.”
Sở Vũ Hách nói xong thì lập tức đổi sang giọng dịu dàng, nói với Hứa Tâm Nhu: “Em yêu, chúng ta về thôi, không nên ở đây phí lời với kẻ không liên quan.”
Hứa Tâm Nhu đã muốn rời đi từ lâu, lúc này nghe Sở Vũ Hách nói thì cũng không thèm để ý đến Hứa Hi Ngôn nữa, hai người họ cúi đầu rời bệnh viện.
Hứa Hi Ngôn đứng ở phía sau bọn họ, vẫy tay cười: “Tổng Giám đốc Sở, tôi chúc “hoa cúc” của anh sớm bình phục nhé! Còn nữa, hai người nhất định phải ân ái hạnh phúc đến đầu bạc răng long đấy!”
Sau khi Hứa Tâm Nhu và Sở Vũ Hách lên xe, Hứa Tâm Nhu tức giận đến tím tái mặt mày. Sở Vũ Hách muốn nói chuyện, cô ta cũng không thèm đoái hoài tới.
Cô ta thực sự đã bị những lời của Hứa Hi Ngôn làm cho buồn nôn.
Hứa Tâm Nhu hận Hứa Hi Ngôn, hận đến nỗi cả gương mặt đều cau có.
Sau năm năm không gặp, con bé này đã hoàn toàn lột xác, ác mồm ác miệng hơn hẳn so với trước kia, mình phải nghĩ cách gì đó để trừng trị Hứa Hi Ngôn mới được.
Hình như Hứa Hi Ngôn đã sớm biết chuyện giữa mình và Sở Vũ Hách. Xem ra sau này gặp mặt, mình cũng không cần diễn kịch, giả vờ hòa thuận với nó nữa.
Hứa Hi Ngôn, hãy đợi đấy, tốt nhất đừng để tao gặp lại mày, nếu không tao sẽ không để cho mày yên thân đâu.
...
Hứa Hi Ngôn đóng xong viện phí, lập tức đi về phía cửa bệnh viện. Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, có không ít người đang đứng dưới mái hiên trú mưa.
Thật may, lúc trước Hoắc Vân Thâm đã đưa cho cô một chiếc ô. Hứa Hi Ngôn đang chuẩn bị bật ô ra thì nghe thấy mọi người xung quanh bỗng xôn xao hẳn.
“Kia không phải là ảnh đế Hoắc sao?”
“Chính là anh ấy! Năm đó anh ấy đóng “24 Giờ Đoạt Mệnh” được đề cử danh hiệu ảnh đế quốc tế, được khen là nam thần sáng chói nhất trong giới điện ảnh và truyền hình, từng là ngôi sao có quyền lực lớn nhất.”
“Anh ấy có rất nhiều vai diễn đi sâu vào lòng người, không hổ là một thần tượng đi lên từ thực lực...”
Nghe được những lời bàn tán xôn xao ấy, trái tim Hứa Hi Ngôn bỗng nhiên đập mạnh. Cô dừng động tác bật ô lại, ánh mắt nhìn về hướng đám người đang ồn ào phía bên kia.
Quả nhiên là Hoắc Vân Thâm đang trú mưa bên đó.
Đám vệ sĩ áo đen đang đứng xung quanh anh, còn anh ngồi trên xe lăn bằng điện.
Anh đeo kính râm, ngũ quan sắc sảo, góc cạnh, trên người mặc một chiếc áo thun cổ chữ V màu đen, tôn lên dáng người hấp dẫn mà cao ngạo. Cả người anh toát ra vẻ đẹp lạnh lùng như ngăn cách mọi người ngoài ngàn dặm.
Anh đã làm vật lí trị liệu xong rồi sao?
Giờ đang bị mắc mưa à?
Gió bỗng nhiên thổi tới, khiến cho hạt mưa rơi trên đầu gối anh. Trong lòng Hứa Hi Ngôn hơi chua xót, cảm giác xót xa thương tiếc chợt dâng lên.
Đám người kia vẫn tiếp tục đàm tiếu.
“Năm năm trước anh ấy xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, xương sống bị tổn thương, nửa người dưới bị liệt, bây giờ chỉ là một người tàn phế. Đáng tiếc cho một ngôi sao sáng như vậy mà giờ vụt tắt...”
“Chắc là do đắc tội ai đó rồi.”
“Cũng khó nói. Người nổi tiếng thường lắm thị phi mà...”
...