“Hoắc Vân Thâm!”
Hoắc Tam Nghiên thay đổi giọng điệu, có vẻ như hơi giận dỗi: “Nói với em bao nhiêu lần rồi, không được nói những lời tự coi thường chính mình như vậy nữa.”
Hoắc Tam Nghiên quát xong liền ý thức được giọng mình hơi nặng, bèn vội vàng dịu giọng hơn: “Em trai, em vừa nói cái gì thế? Muốn tìm đối tượng? Lo lắng người ta không chịu em? Rõ ràng là lo lắng thừa mà! Em trai của chị là người đàn ông tốt nhất thế giới, cô gái nào có thể gặp được em thì chính là phúc ba đời của cô ấy. Mặc dù tạm thời em có khó khăn, nhưng chị tin rằng sẽ có một ngày em chiến thắng được bản thân. Cố lên em trai!”
“Cảm ơn chị!”
Hoắc Vân Thâm cười an ủi chị mình. Anh biết mặc dù mình trở thành như bây giờ nhưng người nhà chưa từng ghét bỏ anh, họ vẫn mãi mãi đứng sau lưng anh, cổ vũ anh, khích lệ anh.
“Vậy em làm việc tiếp đi, chị đi trước!”
Nếu đã không moi được thông tin gì từ miệng của em trai thì Hoắc Tam Nghiên cũng không tiếp tục truy cứu nữa. Cô an ủi em trai mình, bảo Hoắc Vân Thâm tiếp tục làm việc sau đó rời khỏi văn phòng Tổng Giám đốc.
Dù gì Hoắc Tam Nghiên cũng từng là một phóng viên giải trí có tiếng, cả ba con mắt của cô đều là mắt thần. Những tin scandal trong giới giải trí có phải là dàn dựng hay không, chí ít cô cũng nhìn ra được đến bảy tám phần.
Tuy rằng cô tin tưởng lời nói của em trai nhưng mà vẫn giữ một chút hoài nghi.
Khi cô vừa bước vào thang máy thì gặp Dịch Tiêu từ bên ngoài trở về. Mắt của Hoắc Tam Nghiên sáng lên, cô lập tức ngăn Dịch Tiêu lại trong thang máy.
Dịch Tiêu đột nhiên bị người khác cản đường, sau nhìn rõ đối phương là chị Ba của boss thì vội vàng chào hỏi: “Giám đốc Hoắc.”
Gương mặt Hoắc Tam Nghiên mang theo ý cười nhìn không thấu. Cô ấy bước từng bước lại gần, ép Dịch Tiêu đến sát tường, khiến sau lưng anh ta không còn đường lùi nữa.
Dịch Tiêu hơi hoảng hốt hỏi: “Giám đốc Hoắc, chị… chị muốn làm gì?”
Trước giờ Hoắc Tam Nghiên vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô ấy vươn một tay ra đặt bên cạnh Dịch Tiêu rồi hỏi: “Dịch Tiêu, bình thường mọi việc của Tổng Giám đốc đều do cậu lo liệu hết phải không?”
“À vâng.” Dịch Tiêu bị cô Ba nhà họ Hoắc ép, sợ đến nỗi không dám động đậy.
Mọi khi anh ta đã nghe nói Hoắc Tam Nghiên là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, hôm nay đứng gần như vậy mới nhận ra đó là sự thật.
“Vậy cậu có biết dạo gần đây nó có biểu hiện bất thường gì không? Ý tôi là, nó có thích ai không? Có đối tượng hẹn hò không?” Hoắc Tam Nghiên nhìn chằm chằm Dịch Tiêu, hỏi.
Biểu hiện bất thường?
Quá nhiều luôn!
Từ lúc cô Hứa Hi Ngôn xuất hiện, cậu chủ như biến thành một người khác, không còn nổi giận vô cớ hay vui buồn thất thường, ngay cả lúc làm việc cũng hăng hái hơn hẳn.
Nhưng bây giờ bị Hoắc Tam Nghiên hỏi, anh ta cũng không thể nói ra.
Mọi chuyện của cậu chủ nhà mình, anh ta đều biết rõ. Cậu chủ yêu cô Hứa Hi Ngôn năm năm, cũng đợi cô năm năm rồi. Nhưng cậu chủ đã dặn dò là chuyện này tạm thời không được tiết lộ với bất kỳ ai.
Khoảng cách quá gần khiến cho người khác vô cùng căng thẳng vô cùng e ngại, Dịch Tiêu cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Có điều, anh ta vẫn giả vờ trấn tĩnh, trả lời: “Không có. Cậu chủ chỉ dốc lòng dốc sức vào công việc thôi.”
“Thật không?”
“Thật...”
Ngay vào lúc Hoắc Tam Nghiên định tiếp tục hỏi thêm gì đó thì cửa thang máy lại mở, Tiểu Lí của bộ phận Nhân sự bước vào. Cậu ta nhìn thấy hai người đang ép nhau sát lên tường liền ngây người ra một lát rồi thu chân lại: “Làm phiền, làm phiền rồi. Hai người tiếp tục đi.”
Dịch Tiêu: “…”
Tiểu Lí, đừng đi mà!
Thật sự không phải như những gì cậu nhìn thấy đâu!
...