Linda lại vô cùng hiên ngang, như kiểu tôi có thể thề với trời vậy. Cô ta nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật, không tin mọi người có thể hỏi Tina.”
Tina phối hợp gật đầu: “Đúng vậy đạo diễn Dương, Cảnh Hi cứ đòi mặc bộ kia.”
Hứa Hi Ngôn: “...”
Cô thật sự cảm thấy dù mình có trăm miệng cũng không thể nói rõ. Bây giờ dù có nói gì thì trách nhiệm cũng đều đổ hết lên người cô.
Cô không hề biết rằng trước đây Hứa Tâm Nhu đã hợp tác với Linda và Tina, quan hệ giữa bọn họ vô cùng thân thiết.
Hai người bọn họ chỉ nói bừa vài câu giúp Hứa Tâm Nhu là đã có thể đổ hết trách nhiệm lên người cô.
Haiz… Xem như cô đã thấy được bản lĩnh của Hứa Tâm Nhu rồi.
Cô ta quả nhiên rất thích hợp với vai nữ phụ mà. Thận trọng từng bước, mưu tính thâm độc, lòng dạ độc ác…
Sau khi Dương Dũng nghe xong thì ho khan hai tiếng, trong lòng cũng đại khái hiểu ra một chuyện. Chắc là cô gái nhỏ xinh xắn trước mặt rất “thân” với đạo diễn lớn Hoàng Quốc Cường của bọn họ!
Không cần biết đây có phải là sự thật hay không, Dương Dũng chỉ có thể ổn định tâm lí Hứa Tâm Nhu trước. Anh ta sai người dẫn Cảnh Hi đi thay trang phục, sau đó tiếp tục ở đây dỗ dành Hứa Tâm Nhu.
Dù sao cô ta cũng là diễn viên hàng đầu của Tụ Tinh, giá trị bản thân hiện giờ cũng xấp xỉ với Kỳ Lệ Á. Mời được cô ta đến đóng nữ phụ thật sự không dễ dàng gì, cô ta mà bỏ đi thì đoàn phim tổn thất to.
Từ lúc xảy ra chuyện cướp tạo hình này, cách nhìn của mấy người trong đoàn phim với Hứa Hi Ngôn cũng thay đổi. Rõ ràng bọn họ cho rằng cô đi cửa sau, chỉ đóng vai nha hoàn mà đòi cướp vai nữ phụ của Hứa Tâm Nhu người ta.
Rất nhiều người đều nói, loại phụ nữ mưu mô như cô thật không biết xấu hổ.
Đối với cái nhìn của người khác, Hứa Hi Ngôn cũng chẳng hề giải thích gì, bởi cho dù giải thích cũng giải thích không rõ.
Sẽ không có ai tin cô, thế nên cô cũng không việc gì phải phí công phí sức.
Vì lúc nãy bị Linda hãm hại, bây giờ Hứa Hi Ngôn ngồi đợi trang điểm lại không hề may mắn như lúc trước nữa. Linda không hề có ý định hóa trang giúp cô.
Cô ta để cô ngồi đợi mãi. Hứa Hi Ngôn đợi rất lâu, ngồi đến ê cả mông, không nhịn được nữa mới đi tìm Linda hỏi: “Vì sao không trang điểm lại cho tôi?”
Linda khoanh tay, bĩu môi nói: “Thật ngại quá, người trong ngành đều biết tôi có một tật xấu. Đó chính là, người nhân phẩm không tốt tôi không làm, nhìn không vừa mắt tôi không làm, tâm trạng không thoải mái tôi không làm. Nhớ rõ chưa?
“Nhân phẩm của cô không tốt làm tôi rất bực bội. Tôi nhìn cô không vừa mắt, cô nghĩ tôi sẽ đồng ý giúp cô trang điểm sao?”
“Đúng là cô có bệnh thật.”
Hứa Hi Ngôn suýt thì vung nắm đấm vào mặt cô ta, may mà có người kịp thời kéo cô lại.
Hứa Hi Ngôn quay đầu nhìn, không ngờ người kéo cô lại là nữ chính Kỳ Lệ Á.
Kỳ Lệ Á vốn được mọi người đặt cho danh hiệu “Người đẹp cổ điển”. Cô ấy bới tóc kiểu Lưu Vân Kế, da trắng như tuyết, mắt đẹp long lanh, tóc dài xõa sau lưng, váy dài trắng muốt, xinh đẹp như tiên nữ. Cả người cô toát ra khí chất thanh nhã cao quý.
Hứa Hi Ngôn kinh ngạc mở to mắt, kêu lên một tiếng: “Cô Kỳ Lệ Á?”
Linda thấy Kỳ Lệ Á cũng phải nhân nhượng ba phần, gật đầu chào: “Chị Kỳ đến rồi ạ.”
Kỳ Lệ Á cười, ánh mắt nhìn Linda pha thêm chút châm biếm:
“Thế mà tôi lại không biết cô Linda có ba quy tắc không trang điểm đó. Thảo nào năm xưa tôi muốn mời cô trang điểm giúp tôi nhưng cô lại từ chối rằng không có thời gian. Thì ra chắc là vì nhân phẩm của tôi không đủ tốt!”
Hứa Hi Ngôn thầm kinh ngạc, Kỳ Lệ Á đang bênh vực cô đấy ư?
...