Kỳ Lệ Á đang nhắc nhở Hứa Hi Ngôn bằng thân phận của người từng trải. Với hành động đưa nước trái cây cho một mình Kỳ Lệ Á của cô, nếu như bị đám người Hứa Tâm Nhu nhìn thấy, không biết sẽ truyền ra tin đồn nịnh bợ, trèo lên cành cao gì nữa.
“Cảm ơn chị Kỳ Lệ Á đã nhắc nhở, em sẽ chú ý hơn. Em mời chị uống nước trái cây cũng chẳng có ý gì khác cả, chỉ muốn cảm ơn chị thôi. Lúc nãy chị đã giải vây giúp em, em không muốn nợ ơn của người khác.”
Hứa Hi Ngôn đưa nước trái cây xong, cũng nghe theo lời đề nghị của Kỳ Lệ Á mà rời đi ngay: “Em đi đây ạ, mai gặp chị nhé.”
Qua tấm gương, Kỳ Lệ Á nhìn theo bóng lưng vui vẻ rời khỏi phòng trang điểm của Hứa Hi Ngôn, sau đó ánh mắt chuyển sang ly nước trái cây kia, khóe miệng hơi cong lên. Cô cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không thấy.
Chuyên viên trang điểm thấy Kỳ Lệ Á quan tâm một người mới như vậy, không khỏi hỏi: “Chị Kỳ, bình thường mấy chuyện thế này xảy ra trong đoàn làm phim, không phải chị đều mặc kệ hết à? Sao hôm nay chị lại ra mặt thay cho một người mới vô danh như vậy chứ? Em thấy hình như cô bé này chỉ diễn vai cung nữ, nhiều nhất cũng chỉ là một vai quần chúng thôi mà?”
Kỳ Lệ Á mỉm cười nói: “Tôi không cố tình bênh vực cô ấy. Chỉ là khi nhìn thấy cô bé này bị đám người Linda gây khó dễ, tôi bỗng nhớ lại bản thân lúc trước. Tôi cũng đã từng là một diễn viên quần chúng, bước từng bước từ vị trí đó cho đến ngày hôm nay, tôi hiểu sự gian nan ấy hơn bất cứ ai khác.”
“Vâng, em hiểu rồi. Thế nhưng sau này chị Kỳ đừng có quan tâm đến mấy chuyện như vậy nữa. Nếu chỉ vì một diễn viên quần chúng mà đắc tội ai đó trong đoàn phim, vậy thì không có lời đâu!”
Chuyên viên trang điểm thật lòng suy nghĩ cho Kỳ Lệ Á, đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng. Ở trong giới giải trí tốt xấu lẫn lộn này, vẫn ít giao thiệp với kẻ xấu thì tốt hơn.
Kỳ Lệ Á tự biết chừng mực: “Cô cũng đừng xem thường người diễn vai cung nữ. Mấy năm nay, tôi đã thấy nhiều chuyện dơ bẩn xảy ra trong đoàn phim rồi. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn bo bo giữ mình, hôm nay tôi nói thay cho cô ấy hai câu cũng chỉ là do cảm xúc xui khiến. Không phải mọi người ai cũng có lúc gặp khó khăn hay sao?”
“Vâng, chị Kỳ nói đúng lắm.”
Chuyên viên trang điểm lên tiếng trả lời rồi tiếp tục tẩy trang. Kỳ Lệ Á cầm ly nước trái cây lên, nhấp nhẹ một hớp.
Khả năng nhìn người của cô vẫn luôn chính xác, cô có thể thấy được bóng dáng của bản thân mình từ trên người của cô gái kia. Thậm chí Kỳ Lệ Á còn có linh cảm, sau này cô gái kia chắc chắn sẽ thành châu báu.
...
Ngày đầu tiên làm việc trong đoàn phim đã kết thúc, Hứa Hi Ngôn vui vẻ rời khỏi đó, chuẩn bị về nhà.
Lúc sắp ra đến cửa lớn của phim trường, bên cạnh cô bỗng nhiên có một chiếc xe Ferrari màu xanh dương dừng lại. Cửa sổ xe được hạ xuống, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra.
Hứa Hi Ngôn kinh ngạc kêu lên: “Mã Hạo Đông?”
Mã Hạo Đông gỡ kính râm xuống, cong môi cười trông rất đẹp trai: “Cảnh Hi, cô muốn đi đâu thế? Tôi đưa cô một đoạn nhé?”
Mã Hạo Đông mặc một cái áo jacket màu đen thật ngầu, lái chiếc xe Ferrari bảnh bao, từ đầu đến chân đều tỏa sáng lấp lánh, so với tạo hình nam phụ phản diện trong “Ngọn Nguồn Tội Lỗi” thì cứ như hai người khác nhau vậy.
Mã Hạo Đông ở trước mắt cô chính là con nhà giàu điển hình!
Anh ta đẩy cửa xe bên phía chỗ ngồi cạnh tài xế: “Đừng có đứng ngẩn ra đó nữa. Tôi chở cô đi, lên xe thôi!”
...