“Tôi ở trên cầu Hỉ Thước ở thành chính.”
“Được.” Hoắc Vân Thâm gọi vật cưỡi ra, bay đến thành chính rồi đáp lên cầu Hỉ Thước: “Tôi đến rồi.”
Hứa Hi Ngôn đứng chờ trên cầu Hỉ Thước đã được một lúc nhưng cô chỉ thấy một tiên nữ áo trắng bay bay đáp lên trên cầu. Đó không phải là Vân Khinh - bà xã trong game của cô hay sao?
“Í... Tôi thấy bà xã của tôi rồi! Nhưng mà tôi không nhìn thấy anh! Anh có thấy tôi không? Tôi là Công Tử Yêu Dã, anh tên là gì thế?”
Cái gì?
Hứa Hi Ngôn chính là Công Tử Yêu Dã?
Hoắc Vân Thâm vô cùng ngạc nhiên, anh kinh ngạc ngẩng đầu, hơi ngại ngùng nói với cô: “Tôi… Tôi là… Vân... Khinh!”
“Hả???”
Hứa Hi Ngôn giật mình, miệng mở to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà vào trong đó. Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng bà xã trong game của mình lại là Hoắc Vân Thâm!!!
Chuyện này… thật sự là quá trùng hợp rồi!
Vân Khinh, Hoắc Vân Thâm… Bảo sao Vân Khinh chính là cao thủ đứng đầu toàn server, với chỉ số thông minh và năng lực của Hoắc Vân Thâm, lấy được vị trí thứ nhất cũng rất hợp lí.
Hứa Hi Ngôn tỉnh táo lại, cô hận không thể lao đến ôm đùi anh: “Anh Hoắc, hóa ra anh là đại thần đứng đầu toàn server! Xin hãy nhận của tôi một lạy!”
Niềm vui trong mắt cô không thể hình dung nổi, sự sùng bái dành cho Hoắc Vân Thâm có thể nói là giống như nước sông cuồn cuộn tuôn trào không ngừng, không thể nào dừng lại được.
Cô không phục trời không phục đất, chỉ phục cao thủ số một cực kỳ giỏi như anh.
Đôi mắt tối đen lạnh lùng của Hoắc Vân Thâm từ từ nheo lại cười, cho dù anh có nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ rằng hai năm trước, hai người bọn họ đã trở thành một đôi vợ chồng trong thế giới trò chơi.
Trong thế giới ảo ấy, cô đã cùng anh vượt qua rất nhiều đêm cô đơn.
Suy nghĩ này khiến người ta rất bùi ngùi, thứ gọi là duyên phận thật sự rất kỳ diệu.
Từ sâu trong vũ trụ, vận mệnh của anh và Hứa Hi Ngôn đã được buộc chặt với nhau từ lâu.
Sau đó, hai người vui vẻ lập đội đi làm nhiệm vụ. Kỹ thuật của Hứa Hi Ngôn không phải chỉ tệ bình thường, bề ngoài thì đứng thứ ba toàn server nhưng thực chất thì lại kinh khủng đến mức không chịu nổi.
Cũng giống như mọi khi, lúc nào Vân Khinh cũng mở một đường máu cho Công Tử Yêu Dã. Vị trí “ông xã” trong trò chơi của cô, nói thẳng ra thì chính là bám váy vợ, chuyện gì cũng phải dựa vào Vân Khinh.
Khi hai người đánh quái, Hứa Hi Ngôn ngồi trước màn hình sẽ căng thẳng hò hét, cứ như là cô thật sự rơi vào hoàn cảnh đó, bị quái vật vây đánh vậy.
“Tôi rất tò mò, trình độ của em kém như vậy, sao có thể leo lên vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng?”
Hoắc Vân Thâm nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, đôi môi đỏ hơi cong lên, nở một nụ cười quyến rũ đến lạ.
Hứa Hi Ngôn cũng không cảm thấy mất mặt, cười rạng rỡ đáp lại: “Nhờ ban đầu Nhị sư huynh của tôi giúp tôi luyện cấp nên mới được vậy đó. Nhị sư huynh của tôi rất giỏi, tên trong game của anh ấy là Nhất Diệp Tri Thu, bây giờ đang là hạng hai. Nhưng mà anh ấy có giỏi hơn nữa thì cũng không sánh được với hạng nhất như anh. Anh ấy từng cá với tôi, bảo là trong vòng một năm, anh ấy nhất định sẽ PK làm anh tụt hạng. Nếu như không làm được, anh ấy phải đứng trước mặt mọi người hét lớn ba lần là “Tôi không bằng con gái”.”
“Ha ha…” Hoắc Vân Thâm cười sang sảng, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Hứa Hi Ngôn: “Nếu như cậu ấy biết tôi là đàn ông, kiểu gì cũng tức đến hộc máu.”
“Có khi sẽ bóp chết anh cũng nên.” Hứa Hi Ngôn nói đùa.
…