Không đợi cô ấy kịp nói ra chữ “mắt”, Hoắc Vân Thâm đã nóng nảy đẩy chị mình ra khỏi cửa, sau đó đóng ầm cửa lại rồi thở ra một hơi thật dài.
Mấy người thân trong nhà, ai ai cũng rất biết giày vò anh, muốn yên tĩnh mấy ngày mà cũng khó.
Sau khi tiễn Hoắc Tam Nghiên đi xong, Hoắc Vân Thâm gọi điện thoại cho Hứa Hi Ngôn, bảo cô ra ngoài.
Hứa Hi Ngôn đi vào phòng khách, nhìn khắp xung quanh, hỏi: “Chị Ba của anh đã đi rồi à?”
“Ừ.” Hàng lông mày anh tuấn của Hoắc Vân Thâm hơi nhíu lại, đại khái là phiền muộn vì Hoắc Tam Nghiên.
“Chị Ba của anh nhiệt tình thật, chị ấy rất tốt với anh.”
Ban nãy cô đã nghe thấy hết mấy lời đối thoại giữa hai người.
“Nếu như em có ba người chị như vậy, em sẽ hiểu được cảm giác của tôi.”
Hoắc Vân Thâm thở dài có vẻ rất bất lực. Ba người chị này cứ thay nhau quan tâm anh, sắp chiều hư anh luôn rồi.
“Thật ra tôi rất hâm mộ vì anh có những người chị tốt như vậy.”
Lời này của Hứa Hi Ngôn rất thật lòng. Cô không có chị gái, người chị cùng cha khác mẹ duy nhất thì lại luôn ghen ghét gây sự với cô, ngẫm lại cũng thấy rất đáng buồn.
“Không phải em có một chị gái là Hứa Tâm Nhu hay sao? Hiện tại cô ấy đã là ngôi sao hạng nhất rồi. Nghe nói quan hệ của hai chị em cũng rất tốt. Cô ấy đóng vai nữ phụ của “Hồng Tụ”, sau này hai người có thể gặp nhau thường xuyên.” Hoắc Vân Thâm nói.
Ôi đ*!
Hoắc Vân Thâm nghe ai nói quan hệ của hai chị em cô tốt vậy? Tốt cái lông ấy!
“Quan hệ của tôi với chị ấy không tốt đâu, sau này đừng nhắc đến chị ấy ở trước mặt tôi nữa.”
Hứa Hi Ngôn bĩu môi nói, cảm thấy hơi mất mát.
“Xin lỗi, có phải tôi nói sai gì không?”
Hoắc Vân Thâm thấy cô không vui, trong lòng hơi lo lắng.
Anh nghe Hứa Tấn Sơn nói vậy, ông ta bảo rằng tình cảm giữa hai cô con gái của ông ta rất tốt. Vậy mà bây giờ Hứa Hi Ngôn lại tự mình nói quan hệ với người chị kia không tốt, vì sao lại thế?
Là vì Hứa Tâm Nhu đã lên đến hạng A trong khi Hứa Hi Ngôn vẫn chưa chính thức ra mắt, cho nên sự chênh lệch đã khiến họ như vậy sao?
“Không có gì, không liên quan đến anh.”
Hứa Hi Ngôn gượng cười một cái, lại nói: “Được rồi, không nói nữa, tôi phải đi đây.”
Khi cô đi ngang qua bên cạnh Hoắc Vân Thâm, anh bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô, nói: “Cảnh Hi, em đừng đi!”
“?” Hứa Hi Ngôn cúi đầu nhìn cổ tay đang bị anh nắm lấy rồi lại ngẩng lên nhìn anh, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hoắc Vân Thâm nhận ra hành động của mình quá đường đột, bèn buông tay ra, giải thích: “Hồi trước chị Ba của tôi là phóng viên đó. Với sự hiểu biết của tôi về chị ấy, chắc chắn chị ấy vẫn chưa đi.”
Phóng viên không phải là paparazi sao? Ặc… Chị Ba của Hoắc Vân Thâm đúng là hàng quý hiếm mà!
Hứa Hi Ngôn tỏ ra đã hiểu, cô hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Trong đôi mắt hoa đào mênh mông sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm lóe lên ánh sáng khó phát hiện, giọng nói bất đắc dĩ của anh vang lên: “Hay là, tối nay em chịu khó một chút, ngủ lại ở đây vậy?”
Hứa Hi Ngôn nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh vài giây, nhưng làm sao có thể thấy được người đàn ông này xấu xa đến nhường nào. Cô gật đầu đồng ý: “Được thôi!”
“…” Ầu dé!
May mà chị Ba đến đây nên anh mới có cớ giữ cô ở lại.
Hứa Hi Ngôn yên tâm ở lại căn phòng cho khách mà mình ở lần trước. Nửa đêm cô thức dậy đi vệ sinh, lúc trở về lại không phát hiện mình đã mò nhầm phòng, vừa đụng phải giường liền nằm xuống.
…