Mặc Lộ Túc không kìm được mà vươn tay áp lên gương mặt còn vương hơi thở ấm áp của cô, mềm mềm, mịn mịn, cảm giác... rất thoải mái.
Đầu ngón tay anh còn dính chút hơi lạnh bên ngoài, Tân Nhạc theo bản năng trốn tránh, sau đó nhấc chân, nhưng lần này chân của cô đã bị Mặc Lộ Túc kẹp lấy.
“Còn định thêm lần nữa?” Đầu ngón tay Mặc Lộ Túc trượt đến cằm cô, lần trước là anh không để ý, lần này sao có thể để cô được như ý.
Tân Nhạc bị giữ cằm nên buộc phải ngửa đầu lên nhìn anh.
“Bỏ ra.” Cặp mắt hạnh của cô hơi mở to, cơn thịnh nộ bắn ra bốn phía.
“Gã đó quan trọng với em đến thế cơ à? Cho dù em biết, trong lòng gã đã sớm có người khác?” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói, rõ ràng đang bực bội.
“Vậy thì đã sao?” Tân Nhạc không chịu khuất phục nhìn anh, “Trước đây không phải tôi cũng đã biết trong lòng anh có người khác nhưng vẫn quyết định như vậy hay sao, nói cho cùng, hèn mạt quá rồi lâu cũng thành thói quen, anh nói có đúng không?”
Tân Nhạc gằn từng chữ, nói rất rõ ràng.
Nhưng sự rõ ràng này lại chất đầy bi ai vô tận.
Mà nỗi bi ai đó, là do anh gieo rắc.
“Tân Nhạc, em nhất định phải nói ra những lời như vậy à?” Mỗi câu nói đều như găm vào tim anh.
Từ lúc anh đến thành phố S, câu nào cô nói cũng khiến người ta tổn thương đến thế.
“Nếu không thì nói sao?” Tân Nhạc lạnh lùng châm chọc, “Giống như trước kia à? Buổi tối anh muốn ăn gì? Buổi đêm có tăng ca thì bữa khuya em để trên bàn nhé, nhớ ăn, hay nói, buổi trưa anh muốn ăn gì, sáng mai muốn ăn gì? Ngoại trừ những lời này, chúng ta còn có chủ đề nào nữa không? Rất hiển nhiên, giờ tôi không quan tâm anh muốn ăn gì đâu.”
Ngón tay Mặc Lộ Túc thoáng dừng sức, Tân Nhạc cảm thấy đau đơn nhưng không thốt ra lấy một câu.
Ánh mắt Mặc Lộ Túc trầm xuống, nhìn cô, “Không quan tâm tôi muốn ăn gì, muốn quan tâm gã kia à? Nhưng hắn chẳng cần em quan tâm đâu.”
Câu này có vẻ lạnh lùng, nhưng nếu nghe kỹ lại thấy có mấy phần ấm ức.
Đáng tiếc, Tân Nhạc lúc này chẳng có tâm trạng mà nghe kỹ lời anh nói.
“Cho dù không phải cậu ta cũng không thể là anh được, Mặc Lộ Túc, đừng quên thân phận của anh, đừng vì tôi mà tiếp tục quấn lấy chỗ này nữa.” Tân Nhạc nghiêm túc nói.
“Quấn lấy?” Mặc Lộ Túc lặp lại hai chữ này, có chút châm chọc, “Tôi quấn lấy em?”
Tân Nhạc nghe ra ý tứ trong câu hỏi của anh, càng muốn cười lạnh một tiếng, người đàn ông này vẫn coi mình là trung tâm như trước kia.
“Nếu không phải thì bây giờ anh đang làm gì thế?” Tân Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc Lộ Túc: “...”
Đầu ngón tay lạnh như băng dần dần ấm lại nhờ độ ấm trên khuôn mặt cô, nhưng độ ấm trên người cô lại dần hạ xuống vì sự lạnh lẽo ngoài hành lang.
Thân thể Mặc Lộ Túc từ từ lui lại phía sau, bàn tay giữ lấy cằm cô cũng dần dần buông ra.
Tân Nhạc theo bản năng thở dài một hơi, nghĩ chắc anh ta không chịu nổi sự chất vấn kiểu này, hẳn nên đi rồi đây.
Mặc Lộ Túc hoàn toàn thả Tân Nhạc ra, nhìn thân thể cô run lên vì gió lạnh sau đó nhanh chóng xoay người mở cửa.
“Tân Nhạc.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói, bước chân Tân Nhạc thoáng dừng lại một chút, không quay đầu lại.
Anh Kiều1704552995đọc cũng hay mà, mặc dù thực tế thì không tìm được những người như này, nhưng mà đọc giải trí thì hay - sent 2024-01-06 21:57:43
phung vananhTui cố lắm rồi mà k kiên trì nổi với kiểu nu9 ngu như vậy đc - sent 2023-09-11 02:03:41
phung vananhThật sự nu9 ngu vcl - sent 2023-09-11 02:02:11
thucbg1997Truyện siêu hay kk ai có truyện kiểu như này nữa k - sent 2023-04-19 00:47:56
nguyenngakrTruyện này rất hay nhé mọi người, tôi đã đọc 3 lần rồi. Nữ chính không ngu như mọi người thấy ở những tập đầu đâu, càng về sau sẽ càng thấy nữ chính thông minh và nham hiểm hơn cả nam chính nữa, tình tiết câu chuyện càng về sau sẽ càng hấp dẫn và lôi cuối người đọc. Hồi tôi đọc còn bỏ tiền ra để đọc chứ không được đọc miễn phí như này đâu. Trong các truyện tôi đã đọc tôi vẫn thích cuộc truyện này, tuy dài hơn 3.000 chương và đợi chương mới ra để hoàn chuyện là rất lâu nhưng chưa bỏ qua 1 chương nào hết. - sent 2023-04-01 15:43:59