Từ đó về sau, quyết tâm làm công việc giống như vậy. Ngay sau đó, Nhiếp Thầm vào Tiêu cục làm chân chạy vặt, chuyên rót nước bưng trà, hầu hạ cho quan khám nghiệm tử thi.
Năm mười sáu tuổi gặp được một cao thủ có sở trường trinh thám, cuối cùng y bái sư thành công, theo sự phụ đi khắp nơi. Sau khi sư phụ qua đời, y tự mình yết bảng điều tra án, cũng xem như có chút tiếng tăm trong
giới này. Y rất tự tin với bản lĩnh của mình, Trường lão gia cũng đã cho manh mối rồi thì làm sao y làm hỏng việc được?
Cẩn thận tìm xung quanh hẻm Vĩnh An một lượt, cuối cùng y phát hiện mấy người có hành tung đáng nghi bèn đi theo để tìm hiểu ngọn nguồn. Hai người này rất tài, bước vào con hẻm xong là cắt đuôi được y ngay,
may mày cực kì thông thuộc thành Thái Nguyên, chỉ tốn chút công sức đã tìm được căn nhà này.
Vốn định thăm dò xem hai người đó đang làm gì, vậy mà vừa mới tiến lại gần đã nhìn thấy một con dao găm được ném qua cửa sổ. May mà y né nhanh nếu không con dao đó đã xuyên thủng lồng ngực y rồi.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy giống hệt lời Trưởng lão gia nói, người bên trong phòng rất khó đối phó. Y đã từng bắt rất nhiều tên gian ác, phần lớn đều là những kẻ điên giết người không chớp mắt, song y chưa bao giờ
cảm thấy sợ hãi. Cho dù kẻ đó có lợi hại đến đâu y cũng có thể liều một phen nhưng người này lại khiến lòng y lạnh run, không tự chủ mà ngừng bước chân, chẳng dám tiến đến quá gần.
Nhiếp Thẩm khom người hành lễ: “Có lẽ đại nhân chính là người mà Định Ninh hầu ra lệnh cho chúng tiểu nhân tìm.”
Cơ hội nói chuyện với người như thế này rất hiếm, Nhiếp Thầm sẽ không ngu ngốc chờ vị đại nhân này trả lời, y tiếp tục nói: “Chúng tiểu nhân đang tuần tra khắp đường phố. Tuy phủ Thái Nguyên nhiều người tới lui
nhưng người như đại nhân đây, dù che giấu hành tung kỹ càng hơn nữa cũng sẽ bị phát giác thôi. Đêm nay tiểu nhân phát hiện ra dấu vết đại nhân xuất hiện ở hẻm Vĩnh An nên mới đi theo.”
“Đại nhân đến hẻm Vĩnh An để điều tra vụ án đúng không? Chẳng hay là vụ án Đạo tặc trân châu bảy năm trước hay là vụ án chùa Kim Tháp hiện nay? Đại nhân một mình đến phủ Thái Nguyên, không dẫn theo
nhiều thuộc hạ, nếu đại nhân không chê thì người trong phường bằng lòng dốc sức vì đại nhân.”
Ngụy Nguyên Kham ngước mắt: “Định Ninh hầu cho ngươi bao nhiêu tiền thưởng?”
Nhiếp Thẩm không hề giấu giếm: “Hai trăm lượng, xem như là mối làm ăn lớn nhất mà tiểu nhân từng nhận.”
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên đáp: “Bây giờ lại muốn mượn sức ta, thông thường người trong phường sẽ không tính toán như thế. Đã biết bổn quan ở đây mà còn mang theo vật sắc nhọn xông vào, giết người
không tính là vi phạm pháp luật đầu.”
Sơ cứu rút thanh kiếm dài trong tay ra.
“Đại nhân!” Nhiếp Thầm vội vã đáp: “Tiểu nhân tính toán như vậy là vì muốn điều tra rõ vụ án “Đạo tặc trân châu bảy năm trước. Năm xưa, triều đình đánh mất kho bạc, quan viên phủ Thái Nguyên đều bị liên lụy,
không ít người phải vào tù vì việc ấy. Sư phụ của tiểu nhân bôn ba khắp chốn để điều tra vụ án này, chẳng những chưa điều tra rõ ràng mà còn bị triều đình trách phạt. Trước lúc lâm chung, sư phụ canh cánh chuyện
này mãi, căn dặn tiểu nhân có cơ hội nhất định phải tìm rõ chân tướng.”
Nhiếp Thầm cảm thấy một ánh mắt lạnh thấu xương đang lướt qua người mình, quả nhiên người này còn khó đối phó hơn Định Ninh hầu nhiều. Dường như trong lòng y nghĩ gì người này đều đoán được, không hề
cho y bất cứ cơ hội nào để quanh co.
Nhiếp Thầm nói: “Dạo gần đây, các nhà buôn Sơn Tây gặp bọn trộm cướp mấy lần, triều đình phải rất nhiều người đến truy xét, gần như thẩm tra hết một lượt những kẻ khả nghi ở lân cận Thái Nguyên. Lũ trộm cướp
đấy lại như có mắt, lần nào cũng vừa khéo tránh được người của nha môn, nha môn tìm nhà buôn làm mồi nhử rồi âm thầm theo sau, bọn chúng lại không hề bị lừa. Đợi sau khi người của nha môn rời khỏi, nhà buôn
ấy liền bị cướp, hoặc là lũ trộm cướp đó liệu việc như thần, hoặc là trong nha môn có người truyền tin cho bọn chúng.”
“Giống như Đạo tặc trân châu bảy năm trước, triều đình quyết tâm bắt được người này nên đã tống tất cả những kẻ tình nghi vào ngục giam, nhà lao của nha môn chật như nêm cối. Nhưng tên đạo tặc đó vẫn lộng
hành giữa đêm khuya, âm thầm trộm mất tiền của và để lại viên trân châu đánh tiếng.”
“Với sự truy nã của nha môn, đạo tặc thông thường đều sẽ che giấu hành tung, lánh đi trốn nạn nhưng Đạo tặc trân châu vẫn khiêu chiến với nha môn, lừa gạt nha sai. Cứ như thể đọ sức với người của quan phủ
chính là thú vui lớn nhất của hắn, khiến cho Vương tri phủ năm ấy giận tím mặt, ra lệnh cho nha môn phải bắt được kẻ đó trong vòng ba ngày. Sau ba ngày không những không thể bắt “Đạo tặc trân châu về quy án,
trái lại hắn còn tìm đến kho chứa lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình, lấy mất một số lương thực và để lại lời nhắn cho tri phủ: Chuẩn bị vàng bạc dâng lên, nếu không ba ngày sau ta sẽ đốt kho lương thực của
ngươi.”
“Chẳng đến ba ngày, kho lương cháy lớn, kho bạc mất sạch, Vương tri phủ thẹn với triều đình bèn uống rượu độc tự sát để tạ tội.”
Nói đến đây Nhiếp Thầm cố ý ngừng lại.
Ngụy Nguyên Kham ngước mắt nhìn; “Ghi chép vụ án ở nha môn chi tiết hơn người nói nhiều.”
Nhiếp Thầm thầm thở dài, chẳng trách Định Ninh hầu lại cẩn thận đến vậy, không tiếc dùng “người trong phường” làm việc. Vị đại nhân này không ưa ngọt cũng không ưa nặng, thật sự khó nhằn. Ai đụng đến hắn, e
là không thể thối lui một cách an toàn, vị đại nhân này chẳng nói gì cả nhưng y lại dốc cạn lòng mình.
Nhiếp Thẩm đành phải nhắc đến điểm mấu chốt: “Sư phụ tiểu nhân đã điều tra ra được một số manh mối mà nha môn không biết. Đạo tặc trân châu lén lút phân phát lương thực trộm được từ kho lương cho dân
chúng. Món đồ như lương thực thế này một mình gõ mỗi lần có thể trộm được bao nhiêu, gã mạo hiểm tới lui kho lương trong mấy đêm liền, còn thông báo cho nạn dân biết. Sáng sớm hôm sau lại đến kho lương và
nha môn, yêu cầu triều đình mở kho phát gạo, nhỡ đâu lương thực bị bọn thổ phỉ cướp mất thì dân chúng trong thành sẽ chết đói hết.”
“Hàng năm Vương tri phủ thu thuế, lấp đầy kho lương nhưng đến lúc phát cháo, cháo lại trong như nước, rất nhiều dân chúng chết đói vì việc đó. Từ lâu đã có lời đồn là Vương tri phủ nhận lương thực nhưng không
chịu phát lương là vì muốn mượn cớ cứu tế để làm lợi cho bản thân, Vương tri phủ lại khẳng định chắc chắn sẽ phát lương thực, chỉ là vẫn chưa đến lúc.”
“Việc cứu tế không phải chuyện nhỏ, nếu lương thực cứu tế bị mất, Vương tri phủ khó mà thoát tội. Đạo tặc trân châu phối hợp với dân chúng gây chuyện như thế này thì khả năng cao triều đình phải phát lương
thực.”
“Cho đến bây giờ, có thể coi như Đạo tặc trân châu là người nói sao làm vậy. Nếu như triều đình chịu mở kho cứu trợ, Đạo tặc trân châu sẽ trở thành một tên trộm hiệp nghĩa thật sự trong lòng người dân. Song kết
quả cuối cùng lại lật đổ tất cả, lương thực cứu tế bị đốt, trong chốc lát triều đình không thể kiếm ra lương thực để phân phát, bách tính hầu như bị chết đói, bệnh dịch lan rộng khắp thành...”
“Sư phụ tiểu nhân to gan kết luận, kẻ đốt cháy kho lương và ăn cắp kho bạc chưa chắc đã là Đạo tặc trân châu mà là một người khác, các đại nhân ở nha môn chỉ cảm thấy sư phu tiểu nhân đang nói lời tà giáo mê hoặc
dân chúng, cố ý đảo lộn đúng sai, còn nghi ngờ sư phụ là đồng phạm của Đạo tặc trân châu có ý đến đây để quấy rối. Chính vì chuyện này nên rất nhiều người giỏi trinh thám trên phố đều bị bắt về thẩm vấn.”
“Sư phụ tiểu nhân làm liên lụy đến người vô tội, khiến họ phải chịu phạt, đến chết cũng không thể quên được.”
Nhiếp Thầm nghiêm túc nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham: “Nếu như năm xưa kho bạc không bị “Đạo tặc trân châu trộm đi mất, vậy chắc chắn có kẻ đã bày mưu để lừa tất cả mọi người.”
“Một vụ án còn nhiều nghi vấn trông có vẻ là chuyện nhỏ nhưng người có tội thoát thân được rồi, sau này ắt sẽ thành mối họa. Sư phụ tiểu nhân bảo một khi loại người này thành công trót lọt, chắc chắn sẽ còn tái
phạm nữa, dặn dò tiểu nhân cẩn thận, chú ý.”
“Quả nhiên bây giờ lại gặp phải vụ án với tình tiết tương tự, lần này tiểu nhân không thể để lỡ tên trộm này nữa.”
“Với kinh nghiệm đã từng có, tiểu nhân và sư phụ đều cảm thấy người của nha môn không đáng tin. Tuy tiểu nhân ở trên phố nhưng cũng có hiểu biết nhất định về tình hình của nha môn, nghi ngờ nha môn là tội
lớn, dân không thể đầu với quan, không nương tựa vào một gốc cây to thì sợ là sẽ chịu thiệt sớm thôi.”
Nghe được lời này, Sơ Cửu khẽ nhướng mày, hắn thích có người coi Tam gia là gốc cây to, vậy thì hắn chính là người gần gốc cây to nhất rồi, chắc chắn người khác rất ngưỡng mộ hắn.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Nhà họ Thôi chính là gốc cây to ở phủ Thái Nguyên.”
Nhiếp Thẩm nuốt nước bọt: “Bởi vì nhà họ Thôi ở phủ Thái Nguyên nên có những chuyện chưa chắc họ đã có thể công bằng, nếu trong kinh có quan trên đến thì chắc chắn không thể bỏ lỡ. Hơn nữa Định Ninh hầu đột
ngột mời người trong phường như chúng tiểu nhân điều tra án, ắt hẳn là vì có điều cần kiêng dè, không muốn tự mình ra tay. Tiểu nhân sự trong lúc hồ để bản thân sẽ trở thành kẻ chết thay cho nên đến đây để thăm
dò rõ ràng.”
Còn chưa nói xong Nhiếp Thẩm đã cảm thấy cả người lạnh toát, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Lập trường của ta và Định Ninh hầu không giống nhau, người theo cả hai phía sẽ được lợi nhiều hơn.”
Cổ họng Nhiếp Thầm nóng rát, đau đớn: “Tiểu nhân không dám có ý này.”
“Người ta hay nói người trong phường không hiểu thời cuộc, ngươi lại nhìn nhận rất rõ.” Ngụy Nguyên Kham cúi xuống nhìn Nhiếp Thầm: “Nếu ngươi nghi ngờ vụ án có liên quan đến nha môn, hiển nhiên người
cũng biết chốn này là thiên hạ của ai.”
Nhiếp Thẩm mím môi, tất nhiên y biết địa vị của Thái tử ở Sơn Tây, ai dám động đến Thái tử.
“Nhỡ đâu gây ra tai họa thì phải có người bằng lòng dang tay 1 bảo vệ cho ngươi.” Ngụy Nguyên Kham nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thầm hồi lâu: “Dám đến chỗ ta nói ra những lời như thế này nghĩa là người đã đoán
ra ta là ai từ lâu. Nếu đã dám đến thì chắc chắn trong lòng phải có chỗ dựa.”
Ngụy Nguyên Kham vừa dứt lời, Sơ Cửu đã hiểu ý đến trước mặt Nhiếp Thầm, đưa tay ra.
Nhiếp Thẩm bị ép đến không còn đường lui, mồ hôi lạnh trên trán thi nhau chảy xuống, lúc lâu sau y mới ngập ngừng lấy một tấm bản đồ từ trong lòng ra, đặt vào tay Sơ Cửu.
Nhiếp Thẩm đáp: “Đây là chút manh mối mà tiểu nhân điều tra được, ngoài ra... tiểu nhân vẫn chưa điều tra tới.”
Ngụy Nguyên Kham liếc nhìn tấm bản đồ một cái: “Định Ninh hầu không biết?”
Nhiếp Thẩm thành thật trả lời: “Không biết.”
Sơ Cửu mở cửa ý bảo Nhiếp Thầm ra ngoài.
Nhiếp Thầm ngập ngừng hỏi: “Đại nhân còn dặn dò gì không?”
Ngụy Nguyên Kham im lặng không nói, Sơ Cửu sa sầm mặt. Nhiếp Thẩm đành phải đi ra ngoài.
Nhìn thấy cửa phòng sắp đóng lại, hòn đá đè nặng trong lòng Nhiếp Thầm cũng rơi xuống. Y vô thức thở phào một hơi, không dám nấn ná lại đây thêm, lập tức ba chân bốn cẳng chạy khỏi căn nhà này.
Dưới ánh trăng, Nhiếp Thầm lại quay đầu nhìn thật kỹ.
Vị đại nhân ấy đúng là keo kiệt, chẳng cho y chút manh mối nào.
Qua đêm nay, xem như y đã xác định được thân phận của người đó, chính là Ngụy đại nhân như Trường lão gia nói.
Nếu Ngụy đại nhân nhận được bản đồ mà lại thả y đi thì xem như bọn họ đã cùng chung chiến tuyến, sau này y đi điều tra ở các nơi có lẽ Ngụy đại nhân sẽ không làm khó. Nhưng y không rõ tại sao Trưởng lão gia lại
dâng manh mối khó khăn lắm mới có được này lên cho người khác?
Tấm bản đồ y vừa giao ra là thứ mà khó khăn lắm Trưởng lão gia mới lấy được từ tay Thôi Trinh, lòng nghĩ như thế, Nhiếp Thầm lại lượn một vòng trong thành rồi mới quay về căn nhà của Trường lão gia.
Trường lão gia hỏi thì y phải nói thế nào đây? Giao bản đồ ra rồi nhưng chẳng nhận lại được gì? Sao bọn họ giao dịch lỗ vốn như vậy được?
Sau khi viết xong thư và bỏ vào ống trúc, Nhiếp Thầm bắt đầu đợi thư hồi âm của Trường lão gia.
Trời vừa hứng sáng đã có người đến lấy ống trúc đi và gửi lại một câu nói.
“Ngụy đại nhân đã cho thù lao. Chúng ta không đủ người, cho dù có đến chỗ trên bản đồ e là cũng vô ích. Ngụy đại nhân thay chúng ta đi một chuyến xem như là cho chúng ta mượn sức. Chúng ta không thiệt.”
Ngụy Nguyên Kham nhìn bản đồ trong tay, dâng một manh mối lên cho hắn, tất nhiên hắn phải đến đó kiểm tra.
Tên Nhiếp Thầm đó và người đứng đằng sau y đúng là tài giỏi.
Người đứng đằng sau Nhiếp Thầm là ai? Có quan hệ gì với “Đạo tặc trân châu”?