Khuôn mặt Hạ Như Sương bị đánh nghiêng sang một bên, sức mạnh của Yến Thanh Ti lớn vô cùng, một cái tát này lập tức khiến bà ta ù tai, nửa mặt bên phải cũng mất đi cảm giác, đợi sau khi phản ứng được thì chỉ có cảm giác đau rát.
Trong miệng Hạ Như Sương nếm được chút vị máu tanh, bà ta chậm rãi ngẩng đầu lên, mở miệng nói: “Yến Thanh Ti, mày đừng quá đáng quá! Đã là người của Hạ gia cũng đừng khiến Hạ gia mất mặt, hành động xấc láo như bây giờ thì xứng đáng là tiểu thư của Hạ gia sao?”
Yến Thanh Ti nhếch môi cười một cách tà ác: “Đáng tiếc, tôi chính là người như vậy, tôi sẽ không vì một câu nói của bà mà thay đổi. Tôi ngứa mắt ai thì tôi đánh, huống chi... tôi còn đang giúp bà đấy. Ngày mai bà có thể mang khuôn mặt này mà đi mách ông ngoại rồi, cứ tự nhiên, tôi không có ý kiến gì cả, dù sao nhỡ ông ngoại có hỏi thì tôi cũng sẽ bảo... ai bảo bà có khuôn mặt gợi đòn quá nên tôi ngứa tay.”
Hạ Như Sương cảm thấy trong ngực đau buốt, đã bao nhiêu năm rồi không bị ai sỉ nhục như thế này khiến bà ta đã quên cảm giác bị người sỉ nhục là như thế nào.
Nhưng bây giờ Hạ lão thái vì Yến Thanh Ti mà khiển trách bà ta, Hạ An Lan cũng vì nó mà ra tay đánh bà. Giờ ngay cả nó cũng dám sỉ nhục bà ta.
“Yến Thanh Ti, mày đừng có nghĩ muốn làm gì ai thì làm. Chẳng qua tao nghĩ mày là con cháu trong nhà nên không so đo với mày, đừng có mà được voi đòi tiên. Dù tao không phải người của Hạ gia nhưng cũng sống ở Hạ gia nhiều năm như vậy, mày...”
Yến Thanh Ti cắt lời Hạ Như Sương: “Ít nói nhảm đi, đừng có bám víu vào cái lí do ấu trĩ đó nữa. Bà nghĩ mình là ai, bà được người ta kính trọng chả phải là nhờ có tấm da mang danh người của Hạ gia hay sao? Nhưng bây giờ tôi đã trở lại rồi, tôi muốn lột tấm da đó cũng chẳng phải chuyện khó. A... Tôi còn chưa nói hết, về sau nếu bà... cứ thích mách lẻo thì buổi tối tôi sẽ tới trò chuyện với bà.”
Yến Thanh Ti nắm cằm Hạ Như Sương, cười nói: “Ở mãi trong nhà cũng có chút nhàm chán, cảm ơn bà đã cho tôi chút giải trí. Đêm dài quá tôi hơi khó ngủ, hành hạ bà một chút, thư giãn gân cốt thì tôi có thể ngủ ngon được rồi.”
Hạ Như Sương khiếp sợ nhìn cô: “Mày...”
Một người đàn bà lại có thể vô sỉ, bất chấp đạo lí đến trình độ này.
Cô mềm không ăn, dầu muối cũng không chơi, đã xác định chuyện gì thì mặc kệ người ta đang bảy bảy bốn chín ngày cũng chơi với người ta đến cùng. Dù không có chứng cớ nhưng cô đã nghi ngờ ai thì thẳng tay mà đánh người ta một trận, một người phụ nữ mà có thể không sợ trời không sợ đất như vậy chỉ có thể là lưu manh.
Yến Thanh Ti hất Hạ Như Sương ra, bà ta lại ngã nhào trên mặt đất.
Yến Thanh Ti từ trên cao nhìn xuống bà ta, nói: “Dù sao thì bà có mách thì tôi cũng chẳng thể nào bị tống cổ ra khỏi Hạ gia. Nhưng mà bà thì... nói không chừng ông ngoại thương hại bà sẽ để bà về Hải Thành, đến lúc đó thì đồ cưới bà ngoại tôi, của Hạ gia, ha ha... tất cả đều là của tôi. Chậc... nghĩ kĩ chút thì cũng thấy không tệ.”
Yến Thanh Ti là người rất nhạy cảm, những gì cô đã trải qua khiến cô rất nhạy bén trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác. Lúc ông bà ngoại đề cập đến vấn đề đồ cưới, cô rõ ràng cảm nhận được cảm xúc Du phu nhân có chút xao động.
Hơn nữa, nghĩ tới tình hình trước khi cô tới Hạ gia, con gái ruột chết trẻ nhiều năm trước, con trai quyền cao chức trọng nhưng không lập gia đình, chắc chắn cũng không có con nối dõi. Mà một cô con gái nuôi của Hạ gia lại có con, là đứa trẻ duy nhất có liên hệ với Hạ gia, vậy khối tài sản ngập trời này sau khi Hạ An Lan qua đời sẽ thuộc về ai?