Du phu nhân cười lạnh một tiếng: “Trong mắt... hừ hừ hừ... mắt thì cũng có thể bị móc ra mà!”
“Mẹ đừng làm mấy chuyện vô liêm sỉ nữa, bây giờ chúng ta ở lại cũng chỉ khiến người ta chán ghét thôi, không bằng tránh đi trước?”
“Mẹ biết, mẹ còn biết rõ hơn con... Mẹ đã tính tốt lắm rồi, con nghỉ ngơi đi, chân này... cũng nên bỏ đi rồi!”
Du Hí sửng sốt, chả lẽ mẹ biết chân anh ta chỉ giở vờ thôi à?
...
Yến Thanh Ti rất vui sướng nhắn cho Nhạc Thính Phong một tin nhắn thoại nói, cô bây giờ cũng có thể bao nuôi anh rồi.
Nhạc Thính Phong sau khi nghe xong thì xanh mặt, bao nuôi anh?
Bênh cạnh có một giọng chê cười vang lên: “Con xem, con xem... bây giờ ngay cả ưu thế về tiền cũng mất, mẹ thật lo lắng thay cho con.”
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu lên: “Mẹ có thể đừng nói gì được không?”
Nhạc phu nhân bĩu môi một cái, “Mẹ chỉ nói sự thật! Mặc dù như thế có hơi khó tiếp nhận... nhưng mà hiện thực có tàn nhẫn hơn nữa cũng phải mỉm cười mà đối mặt nha, con trai!”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật, không thèm để ý tới bà nữa.
Nhạc phu nhân đến gần, “Con trai, con trai... Chuyện mẹ nói, con vẫn chưa nói với Thanh Ti à?”
Buổi trưa, lúc Nhạc Thính Phong ở Hạ gia thì nhận được tin nhắn của Nhạc phu nhân, nói bà một mình tới Dung Thành trước, đã đến khách sạn, kêu anh về và không nói cho bất kì ai chuyện bà đã đến đây.
Vì vậy Nhạc Thính Phong mới nói với Yến Thanh Ti khách sạn có chút chuyện cần giải quyết sau đó liền đi về!
Nhạc Thính Phong trợn mắt: “Không phải chính mẹ nói không được cho ai biết sao?”
Nhạc phu nhân hài lòng vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Chậc, không ngờ sau khi có vợ vẫn nghe lời mẹ như vậy, không tệ.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Hừ, chỉ là con sợ mẹ một mình tới đây mà không nhớ mang theo lễ vật tới, chuyện này nếu để người của Hạ gia biết sẽ mất mặt thôi.”
Nhạc phu nhân: “...”
“Sao mẹ không đợi các bác cùng tới mà phải lén lén lút lút đến trước làm gì?”
“Ai... còn không phải mẹ...” Nhạc phu nhân thở dài một tiếng, trong lòng buồn rầu.
Từ đêm quyết định tới Dung Thành, Nhạc phu nhân ở Tô gia mà cứ như ngồi trên đống lửa, ăn không ngon ngủ không yên, cứ nghĩ tới những lời nói bị Hạ An Lan nghe được là tim bà lại đập thình thịch.
Nhạc phu nhân rất lo lắng không biết chuyện bà gây ra có ảnh hưởng tới lần cầu hôn này không, bà ở nhà suy nghĩ mấy ngày rồi quyết định tới trước thăm dò tiếng gió xem sao.
Nhạc phu nhân hỏi: “Con trai, con trai... Cái đó… con có biết, Hạ An Lan, ông ta... như thế nào? Có phải loại nhỏ mọn thích so đo người khác không?”
Nhạc Thính Phong không cần suy nghĩ nói luôn: “Biết chứ, đương nhiên con biết... Con vốn cho rằng Hạ An Lan chắc cũng là một người lòng dạ rộng rãi, dù sao ông ta cũng ngồi ở vị trí cao như thế cơ mà, nhưng...”
Nhạc phu nhân nghe đến đây thì chột dạ, tay run rẩy: “Nhưng... nhưng cái gì?”
Nhạc Thính Phong hừ một tiếng, nói: “Ông ta không dễ ở chung một chút nào, còn cực kì khó giải quyết... đã nhỏ mọn còn không độ lượng, lại còn cực kì bá đạo...”
Nhạc Thính Phong vừa nghĩ tới chuyện Hạ An Lan không cho phép anh mang Yến Thanh Ti ra ngoài buổi đêm, cũng không cho anh ở lại Hạ gia, bình thường trời vừa tối đã đuổi anh như đuổi tà, cứ làm như anh ở lâu thêm một chút sẽ đem Yến Thanh Ti bắt đi không bằng.
Nhạc phu nhân vừa nghe thấy thế liền đưa tay ôm mặt, kêu một tiếng: “Xong rồi...”
Nhạc Thính Phong thấy kì quái: “Mẹ sao thế?”
Nhạc phu nhâm nắm chặt lấy tay Nhạc Thính Phong: “Con trai, mẹ sợ lần này cầu hôn có thể không thành công, làm sao đây?”