Lời của lão thái thái rất có ý tứ, người mình biết với nhau là được rồi, các người không phải người trong nhà nên không muốn các người biết.
Hạ lão gia gật đầu: “Đúng thế, việc này vốn không muốn làm lớn.”
Lời nói này có chút kì lạ, Hạ lão thái đưa mắt nhìn ông một cái.
Đối với thân phận của Yến Thanh Ti, kỳ thực Hạ lão gia vẫn luôn có chút hoài nghi. Mấy ngày nay ông rất ít lời, kể cả hôm nay, ngày đính hôn của Thanh Ti mà ông cũng rất ít khi để lộ nụ cười.
Du Khiên cười nói: “Vậy thì đó là do nhị lão châm chước cho đám vãn bối tụi con, nhưng chúng con cũng không thể không bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa này được. có thể tìm được Thanh Ti đúng là chuyện đáng vui mừng, con bé đính hôn, người làm bác như con cũng nên đưa chút lễ vật, đúng không ạ?”
Yến Thanh Ti đứng ở một bên cười lạnh, hoàn toàn không có ý chào hỏi.
Du phu nhân vẫn luôn chú ý tới Du Dực, bà không ngờ Du Dực cũng sẽ tới đây, trong điện thoại Du Khiên không nói tới chuyện này.
Với lại, từ trước tới giờ, Du Dực chưa từng tới Hạ gia lần nào, kể cả yến tiệc hay hội họp cũng không tham gia, sao lần này lại tới?
Du phu nhân chưa bao giờ hiểu được Du Dực, cho dù là trước kia hay bây giờ bà ta đều không hiểu rõ, người này tâm tư quá sâu.
Tự nhiên Du phu nhân cảm thấy bất an...
Đôi vợ chồng đứng sau Du Khiên là em họ ông ta.
Người phụ nữ đó vừa nhìn thấy Yến Thanh Ti liền nhiệt tình nói: “Cháu chính là Yến Thanh Ti đúng không? Thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn trong tivi. Ngày nào cô cũng xem Tiêu Phòng Điện đấy, lúc Chiêu Quý Phi bị phạt vào lãnh cung, côkhóc ròng, cháu diễn hay thật đấy.”
Yến Thanh Ti lãnh đạm nói: “Cảm ơn…”
“Thật không ngờ có thể thành người nhà với cháu, sau này cho cô xin ít chữ ký nhé?”
Yến Thanh Ti: “Để sau hẵng hay vậy.”
Chồng bà ta kéo cánh tay bà ta lại: “Nói linh tinh gì thế?”
Khuôn mặt bà ta không vui: “Kí tên thì sao, họ làm minh tinh, chẳng phải là phải kí tên cho người khác sao?”
Mặt Yến Thanh Ti bỗng lạnh lại, cười cười nói: “Tay là của tôi, tôi thích thì ký, không thích thì không kí, hiện tại... tôi không thích.”
Em họ Du Khiên vội nói: “Xin lỗi, Yến tiểu thư đừng trách tội, bà ấy vốn không biết nói chuyện, thật xin lỗi.”
Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Người của Du gia chỉ thế này thôi thì quả thật khiến người khác… lo lắng.”
Du Khiên là một doanh nhân thành đạt, những tình huống thế này là sở trường của ông ta. Ông ta nhanh chóng xin lỗi Yến Thanh Ti, sau đó lại khen Nhạc Thính Phong: “Vị này nhất định là Tổng tài của Nhạc thị rồi, đúng là một bậc anh tài, tuổi trẻ tài cao. Nhìn cậu thật sự khiến chúng ta cảm thấy mình đã già rồi.”
Nhạc Thính Phong cười nhạt:“Không, vẫn còn rất nhiều chỗ phải thỉnh giáo Du tiên sinh đây. Mấy ngày nay tôi cũng đã học được không ít từ người của Du gia, đa tạ đã chỉ giáo.”
Sắc mặt Du Khiên cứng lại, lập tức hiểu ra, chuyện Du gia liên tục tấn công Nhạc gia hai ngày hôm nay đã bị điều tra ra.
Ông không khỏi có chút hối hận, lúc đầu không nên nghe lời Hạ Như Sương đối phó với Nhạc gia, đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo...
Tất cả máy tính của Tổng bộ công ty hôm qua còn bị hack, đợi giải quyết xong khởi động lại, tài liệu của toàn bộ nhân viên công ty đã biến mất, hơn nữa không thể phục hồi, việc này khiến cho Du gia tổn thất rất lớn.
Ông ta điều chỉnh lại trạng thái bình thường, cười nói: “Cái này thật không dám, không dám… Thanh niên các cậu quật khởi nhanh quá, bọn ta đều cảm thấy áp lực quá lớn!”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Không dám nhận, lời này có lẽ là đợi sau khi Nhạc thị nuốt trọn Du thị, tôi mới dám nhận. Nhưng nhìn thấy người của Du gia rồi tôi bỗng cảm thấy rất có tự tin vào việc này.”