Yến Thanh Ti từ từ nắm chặt tay lại: “Bà có thể xin lỗi hộ cô ta, vậy bà có thể chịu đòn hộ cô ta được không?”
Du phu nhân sững sờ, không ngờ Yến Thanh Ti lại có thể nói ra câu này ở trước mặt mọi người, bà ta nghĩ, có bao nhiêu người ở đây thế này, chắc Yến Thanh Ti cũng không muốn mọi người nghĩ cô là một đứa điêu ngoa đanh đá nên sẽ không đánh bà ta đâu, như vậy ít nhiều cũng giữ được chút thể diện.
Du phu nhân nói: “Được, nếu con đánh bác mà có thể khiến con không giận bác nữa, vậy bác...”
Bốp...
Du phu nhân còn chưa nói hết, Yên Thanh Ti đã ra tay: “Là bà nói đấy nhé, vậy thì tôi cũng không khách khí đâu.”
Du phu nhân che mặt: “Bác...”
Yến Thanh Ti đưa tay ra, Nhạc Thính Phong rút giấy ăn au tay cho cô giống như hầu hạ một bà hoàng. Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn quanh một lượt, thân phận của từng người ở đây đều rất ghê gớm, nhưng thế thì có sao, sau lưng cô là Tổng thống đấy.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: “Là ai mang bức ảnh đó vào đây, hôm nay buộc phải tra rõ. Con người tôi từ trước đến này một là một, hai là hai, chuyện tôi làm tôi sẽ không phủ nhận, nhưng không phải là tôi thì ai cũng đừng hòng đổ lên đầu tôi.”
Hạ An Lan vẫn chưa hề nói gì, đợi Yến Thanh Ti trút giận xong, ông mới nói: “Buổi tiệc vẫn tiếp tục bình thường. Mọi người không cần quá để ý, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhưngchuyện này lại xảy ra tại Hạ gia, ngay ở dưới mí mắt tôi, giờ nếu mà không đòi lại lẽ phải cho nó thì... tôi đúng là không xứng làm bác con bé rồi, ngay cả chức vị Tổng thống này cũng không cần làm nữa. Thế nên, trước khi tra rõ chuyện này, cái vị chỉ có thể ở lại đây, không ai được đi đâu hết.”
Hạ An Lan nói như thể là chuyện này rất nhẹ nhàng, buổi tiệc vẫn tiếp tục, chân tướng vẫn phải tìm ra.
Nhưng ở đây ai cũng biết, ông thật sự tức giận rồi!
Hạ An Lan cười nhạt: “Ảnh do ai mang vào, tôi hi vọng người đó có thể chủ động đứng ra nhận. Nếu không, đợi tôi tra ra, sẽ không phải chuyện tốt đẹp gì đâu, vì... tôi sẽ không nương tay!”
Ông cười nhưng những người nghe thấy lại đều phát run.
Dưới ánh đèn pha lê, Hạ An Lan đứng phía sau Yến Thanh Ti y như một người bảo hộ chứ không phải là một nguyên thủ quốc gia.
Từ trước đến nay, đều là Hạ An Lan đứng ở vị trí đầu tiên, làm gì có ai dám đứng trước mặt ông chứ?
Ông làm như vậy chẳng qua đang nói với tất cả mọi người, chuyện của Yến Thanh Ti ông sẽ không để yên, nhất định tra đến cuối cùng.
Du phu nhân bưng mặt, không ngờ... con nhỏ Yến Thanh Ti này lại dám tát bà ta trước mặt mọi người, không ngờ cô lại ngang ngược đến mức này?
Giờ phút này, Du phu nhân cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người nhìn bà ta đều giống như kim châm, châm tới cả người bà ta đều đau nhức, mặt nóng rát, địa vị của bà ta tại Hạ gia trong mắt mọi người sẽ tuột dốc không phanh mất.
Du phu nhân nghiêng đầu nhìn Hạ lão gia, vành mắt bà ta đỏ lên, ngập ngừng muốn nói, dáng vẻ rất tội nghiệp.
Hạ lão gia vốn không muốn để mọi người thấy việc xấu trong nhà mình, lời khuyên giải ban nãy của Hạ Như Sương đối với người ngoài nghe có vẻ rất bình thường, nhưng một cái tát cả Yến Thanh Ti sẽ khiến mọi người cho rằng cô là một cô gái không biết tôn trọng người lớn, kiêu ngạo bốc đồng, sẽ không có ấn tượng tốt về cô.
Hạ lão gia cau mày: “Thanh Ti... Con làm gì thế, chuyện này không liên quan tới Như Sương, con xin lỗi ngay cho ông.”
Sắc mặt Hạ lão thái bỗng lạnh xuống: “Hay để tôi xin lỗi nó thay Thanh Ti nhé?”
Hạ lão gia sững người, Hạ Như Sương vội nói: “Chú, cô, con không sao. Chỉ cần Thanh Ti có thể nguôi giận, con có bị đánh một cái... cũng không sao...”
Yến Thanh Ti phủi tay: “Nhưng tôi... vẫn chưa nguôi giận thì làm thế nào? Giờ tôi thấy ai cũng giống người hãm hại tôi hết, đặc biệt là... bà! Hay lại để tôi đánh thêm mấy cái nhé?”