Ông đã cho người điều tra, thế nhưng những chứng cứ trên mặt giấy còn lâu mới tàn nhẫn bằng việc chính miệng cô tự nói ra.
Cách làm của bọn họ bây giờ với những thứ ác ý công kích cô trên mạng, những thứ cố ý tổn thương cô kia có gì khác nhau cơ chứ?
Thậm chí bọn họ còn tàn nhẫn hơn, càng làm tổn thương cô hơn.
Hạ An Lan không giống những người khác trách móc cô, nhưng mà ông lại không cản bọn họ lại, ông trơ mắt nhìn những chuyện này phát sinh. Nói cho cùng, ông vẫn không bảo vệ cô cho tốt.
Ông từng nói ông tin tưởng cô, nói bảo vệ cô, không để cô chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng vẫn tận mắt nhìn cô bị tổn thương.
Nhạc Thính Phong ôm bả vai Yến Thanh Ti nói: “Những chuyện này của Thanh Ti con đã sớm biết, còn sớm hơn so với mọi người, nhưng con chưa hề hỏi cô ấy, bởi vì con biết cô ấy đi được đến bây giờ đã không dễ dàng. Con cũng biết cô ấy không muốn nhớ lại những chuyện trước kia. Cô ấy không nói con sẽ không bắt ép, bởi vì chính con cũng không dám nhìn vào chuyện cũ của cô ấy. Lúc cô ấy đau khổ nhất, cần trợ giúp nhất, con không ở bên cô ấy, cái con tự trách nhất là khoảng thời gian ba năm ở nước M con đã không đi tìm cô ấy, tất cả mọi thứ về cô ấy con không thèm để ý. Người muốn kết hôn với cô ấy là con chứ không phải mọi người.”
Yến Thanh Ti đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cảm giác chỉ cần hô hấp cũng rút đi hết sức lực của của mình, cô nói với Nhạc Thính Phong: “Về khách sạn thôi.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được!”
Anh ôm Yến Thanh Ti rời đi, Hạ lão gia mở miệng gọi: “Thanh Ti...”
Yến Thanh Ti nghe thấy cũng không dừng lại, bước nhanh ra khỏi phòng khách.
Hạ An Lan nhìn bóng lưng nhỏ gầy, yếu ớt của Yến Thanh Ti biến mất ở cửa, đôi vai gánh những gánh nặng vốn không phải của mình, cô cũng chưa từng cúi đầu bao giờ.
Bên ngoài trời vẫn tối, mưa nhỏ bay trong sương mù, dự báo thời tiết nói trong hai, ba ngày tới Dung Thành sẽ có mưa kéo dài.
Nhạc Thính Phong cởi áo khoác che trên đầu Yến Thanh Ti, bế cô lên.
Thế giới trước mắt tối lại, Yến Thanh Ti tựa đầu vào ngực Nhạc Thính Phong, nghe tiếng tim anh đập, bên tai rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
...
Phòng khách của Hạ gia một mảnh yên lặng, không có ai nói chuyện. Nhạc phu nhân không đi, bà oán hận nhìn chị dâu của mình, tủi thân thay cho Yến Thanh Ti.
Mợ ba của Nhạc Thính Phong nhỏ giọng nói: “Chúng ta hôm nay... có phải hơi quá đáng rồi không?”
Khi Yến Thanh Ti vừa mở miệng nói sự thật thì bà đã hối hận rồi. Cùng là phụ nữ nhưng cuộc đời bà so với Yến Thanh Ti thật sự là thuận buồm xuôi gió hơn nhiều lắm, nhà mẹ đẻ khá giả, lại cưới được ông chồng ưu tú, quan hệ với mẹ chồng cũng hòa thuận, các con không chịu thua kém, cuộc đời bà chưa từng gặp cái gì trắc trở. Khi nghe Yến Thanh Ti nói bà mới biết, không phải tất cả mọi người đều may mắn như vậy.
Yến Thanh Ti còn nhỏ tuổi hơn con trai bà, nhưng một cô gái bé nhỏ như vậy lại trải qua những chuyện bà không cách nào tưởng tượng nổi.
Mợ cả nhà họ Tô thở dài: “Thật ra, chúng ta cũng không có ý trách móc cái gì, chỉ là muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Nhạc phu nhân giận dữ nói: “Mấy người muốn biết có rất nhiều cách, tại sao lại chọn cách này? Mấy người không tin nó, thấy nó không sạch sẽ, thấy nó là diễn viên nên coi thường nó, tôi biết bởi vì mấy người đều xuất thân nhà giàu, mấy người coi trọng nhất là danh dự, từ đầu tới cuối mấy người đều không nghĩ làm như vậy sẽ tổn thương Thanh Ti sao?”
“Mi Mi, chúng ta... chỉ sợ cuộc hôn nhân này có gì ngoài ý muốn, lo lắng em...”