Hạ Như Sương càng nói càng cảm thấy hận, bà ta nghiến răng nói: “Bà đã huỷ hoại hạnh phúc của nửa đời trước của tôi, không những thế bây giờ bà lại còn để một con ranh con đê tiện đến huỷ hoại hạnh phúc nửa đời sau của tôi. Tôi khó khăn lắm mới giành được mọi thứ như bây giờ, không ai trong các người có thể cướp được bất kì thứ gì từ tay tôi cả.”
Hạ Như Sương từ từ giơ con dao gọt hoa quả trong tay lên, trong căn phòng ảm đạm, ánh sáng sắc lạnh của kim loại loé lên sự lạnh lẽo.
Trong đầu bà ta vào thời khắc này chỉ vang lên một giọng nói, chỉ cần bà già này chết đi, nhà họ Hạ sẽ hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, Hạ An Lan nhất định sẽ không còn tâm tư nào đi điều tra chuyện cái chết của Tiểu Ái nữa.Đến lúc đó, đem cái chết của bà lão này đổ lên đầu Yến Thanh Ti, Hạ lão gia sẽ chỉhận nó thêm mà thôi. Kể cả Hạ An Lan có muốn bảo vệ nó thì cũng phải xem xem Hạ lão gia có đồng ý không đã.
Khoé miệng Hạ Như Sương nhếch lên thành một nụ cười âm trầm: “Bà già, đừng có trách tôi…muốn trách hãy trách Yến Thanh Ti ấy, nó căn bản không nên tồn tại trên đời này. Không phải là bà suốt ngày nhớ mong đứa con gái đã chết sớm của bà à? Thế thì bà đi xuống đó mà gặp nó đi. Yên tâm, không bao lâu đâu tôi sẽ cho đứa cháu gái của bà xuống đó cùng với các người luôn một thể. Đến lúc đó, bà cháu, mẹ con các người có thể đoàn tụ với nhau rồi, bà nên cảm ơn tôi mới đúng. Còn về nhà họ Hạ, anh An Lan… tất cả tôi có thể tiếp nhận thay bà, không cần phiền tới bà nữa đâu.”
Con dao lạnh lẽo vung lên, đâm mạnh về phía lão thái thái đang nằm trên giường, độc ác ngoan tuyệt, không hề do dự một chút nào. Khi con dao chỉ cách Hạ lão thái khoảng hai mươi cm, đột nhiên“đoàng” một tiếng, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết, con dao trong tay Hạ Như Sương rơi xuống đất.
Hạ Như Sương ôm lấy cánh tay của mình, cảm giác thấy máu chảy ròng ròng ướt đẫm tay, mắt bà ta trợn to hết cỡ, nhìn lão thái thái đáng nhẽ đang bất động trên giường lại lật mình ngồi dậy một cách nhanh chóng.
Hạ Như Sương liên tiếp lùi về phía sau, run rẩy nói: “Mày… mày là ai?”
Trong đầu bà ta chỉ còn một giọng nói vang lên: Xong rồi, thất bại rồi!
Mắt của Hạ Như Sương bị ánh sáng làm cho chói lòa, đau đớn, bà ta dần dần mở to mắt ra, kinh ngạc đến mức không thốt ra lời khi nhìn người ở trên giường tháo mặt nạ dưỡng khí, lột bỏ bộ tóc giả trên đầu xuống, để lộ ra một khuôn mặt mà bà ta muốn cào nát nhất - Yến Thanh Ti.
Hạ Như Sương cảm thấy cả người như thể rơi xuống hầm băng, bà ta… đã trúng kế rồi, bà ta đã rơi vào bẫy của Yến Thanh Ti rồi.
Hạ Như Sương lùi dần về phía sau: “Tại sao lại là mày… không phải là mày đã sớm rời khỏi đây rồi hay sao?”
Hôm nay bà ta hỏi thăm được từ y tá, Yến Thanh Ti sau khi đánh bà ta một trận liền rời khỏi bệnh viện, nếu không bà ta cũng sẽ không chọn đêm nay để hành động.
Trên người Yến Thanh Ti vẫn còn đang mặc bộ quần áo của bệnh nhân, cô chuyển chuyển khẩu súng trong tay, cười cười nói: “Bà ngoại tôi nằm một mình trong này,đương nhiên tôi phải lo lắng rồi, nhưng không ngờ muộn thế này rồi còn có thể gặp được Du phu nhân.”
Hạ Như Sương biết là tình thế đã không ổn, lần này Yến Thanh Ti đã sắp đặt hết mọi thứ, chỉ đợi bà ta nhảy vào cái bẫy đang giăng sẵn. Lần này,coi như bà ta…xong rồi.
Trong đầu bà ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất là chạy, nếu không bà ta chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Hạ Như Sương quay người định chạy, nhưng vừa chạy đến cửa liền đứng lại, nhanh chóng lùi về phía sau.
Ngay sau đó, Ngự Trì đã xuất hiện với khuôn mặt lạnh như băng, cầm súng đi đến, họng súng đen ngòm chĩa vào trán của Hạ Như Sương.
Tiếng cười của Yến Thanh Ti từ đằng sau truyền đến: “Đây là lầu 4 đấy, nhảy xuống chắc không chết đâu, có cần tôi mở cửa sổ giúp cho bà nhảy thử không?”