Buổi tối là quãng thời gian khó chịu đựng nhất, cứ nhắm mắt là nghĩ về những kỉ niệm đẹp đẽ trước kia.
Trước kia ông cũng uống rượu nhưng chỉ là chút rượu nhẹ hay bia chát, bây giờ lại chỉ có thể uống rượu mạnh.
Bởi vì chỉ có chìm trong cơn say ông mới có thể nhắm mắt trong chốc lát.
Chỉ có điều, trước đây còn có thể uống say, nhưng bây giờ hình như thời gian tỉnh táo ngày càng dài.
Càng tỉnh táo thì càng đau khổ.
Mỗi một giây trôi qua đều tựa như đang giày vò trái tim ông.
Du Dực uống tiếp một ly, động tác vẫn tao nhã như cũ, sau bóng lưng to lớn là màn đêm trải dài ngoài cửa sổ, bóng lưng ông phản chiếu trên của kính, tựa như... cả thế giới này chỉ còn lại mình ông với bóng đêm.
Du Dực nghĩ đến Hạ Như Sương, rốt cuộc trong tay bà ta còn bao nhiêu lá bài chưa lật?
Niết Bàn... Niết Bàn...
Du Dực cười mỉa một tiếng, cũng chỉ là một con chim sẻ sống nương nhờ vào Hạ gia thôi, ấy thế mà lại nghĩ mình chính là phượng hoàng.
Du Dực nhấc ly rượu lên, đi tới bên cửa sổ, căn phòng này cao trên hơn ba mươi tầng, tầm nhìn có thể bao quát rất xa.
Thành phố này thật sinh đẹp, nhưng đáng tiếc ông lại không thích nó, cũng như ông không thích cái thế giới này, bởi vì ở đây không có cô ấy.
...
Hạ lão gia và lão thái xuất viện, Yến Thanh Ti vốn không muốn trở về Hạ gia, nhưng cô không làm sao chống lại ánh mắt của Hạ lão thái được.
Yến Thanh Ti cắn môi, bà ngoại tuổi cũng lớn như thế rồi, nói lời khó nghe thì...bà còn có thể sống bao nhiêu năm nữa đâu, cần gì phải so đo tính toán vài chuyện không đáng như thế, tăng thêm phiền não làm mọi người.
Nhưng mà, bởi vì Yến Thanh Ti đã kết hôn với Nhạc Thính Phong cho nên cuối cùng anh cũng quang minh chính đại vào ở Hạ gia.
Một khắc đi vào phòng ngủ của Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong cảm nhận được cảm giác hãnh diện khi chuyển mình thành công, anh ôm lấy Yến Thanh Ti: “Vợ, cuối cùng chúng ta thoát khỏi cảnh ở riêng.”
Yến Thanh Ti không nhịn được cười: “Nói như kiểu trước kia anh chịu nhiều thiệt thòi lắm ý?”
Nhạc Thính Phong lập tức nói: “Dĩ nhiên thiệt thòi, em có biết nỗi khổ khi phải chăn đơn gối chiếc hàng đêm không hả?”
Yến Thanh Ti lườm anh một cái: “Cứ như thể trước kia em đều không ôm anh ngủ đấy.”
“Trước kia mấy đêm liền em đều ôm mẹ chồng ngủ không thèm ngó ngàng đến anh.”
Yến Thanh Ti bóp bóp cằm anh: “Được rồi, người chồng chính thức trên giấy tờ của Yến Thanh Ti, anh cứ ở đây thẩm du một mình đi, em đi tìm bác.”
“Anh đi với em.”
“Không cần, mình em đi được rồi, anh nằm ôm ấp cái giường vợ anh từng ngủ đi.”
Cô vừa mới dứt lời Nhạc Thính Phong đã nằm thẳng lên giường: “Quả nhiên, giường vợ đã từng ngủ thật là... thoái mái.”
Yến Thanh Ti cười: “Lúc nữa đi qua gặp mẹ chút, tâm tình của mẹ chắc không khá lắm.”
Thấy Nhạc Thính Phong cùng Yến Thanh Ti về Hạ gia, Nhạc phu nhân định nói bà ở lại khách sạn, nhưng mà Hạ An Lan lại nhắc tới bốn chữ: Buổi sáng hôm đó...
Nhạc phu nhân lập tức biến sắc, nhanh chóng đồng ý ở lại Hạ gia.
Nhưng bà không thể ở chung phòng với Yến Thanh Ti, Hạ lão thái vui vẻ an bài phòng của bà ngay sát vách phòng Hạ An Lan, đúng, chính là sát vách!
Yến Thanh Ti phất tay một cái rời đi, đi tới thư phòng, gõ cửa đi vào.
“Bác.”
Hạ An Lan biết Yến Thanh Ti tìm ông làm gì, bèn đưa cho cô một tập văn kiện: “Đây là thông tin về tập đoàn Niết Bàn.”
Yến Thanh Ti nhận lấy rồi mở ra, lướt qua thật nhanh.
Từ trong tài liệu thì thấy rất bình thường, chẳng qua là không có bất kì quan hệ nào với Hạ Như Sương, thậm chí còn không có quan hệ với Du gia.