Hạ An Lan vỗ vỗ vai cô an ủi: “Hiện tại, ít nhất cũng có một chỗ tốt là Hạ Như Sương đã chết. Cô ta chết tốt hơn là để cô ta tiếp tục sống.”
Do dự vài giây, ông lại hỏi: “Thanh Ti, bác biết con và Du Dực quen nhau, nhưng con và ông ta quen nhau thế nào vậy?”
Hạ An Lan biết Yến Thanh Ti và Du Dực có liên hệ, cũng biết Du Dực đã nhiều lần giúp cô.
Cho nên, nếu không có gì nguy hiểm, ông cũng sẽ không hỏi gì.
Hơn nữa, ông đã điều tra, nhiều năm trước, Du Dực từng công tác ở một cơ quan bí mật của chính phủ, nhân phẩm không tệ lắm.
Hạ An Lan biết Yến Thanh Ti sẽ không bao giờ chủ động nói cho mình chuyện này, có lẽ con bé không muốn nhiều người biết.
Yến Thanh Ti nói: “17 năm trước, Du Dực yêu mẹ của con, sau đó rời đi, đến khi trở lại tìm thì mẹ con đã mất rồi. Chú ấy không biết mẹ đã mất, vẫn luôn đi tìm mười mấy năm qua, không hề cưới người nào. Đến khi… đến khi con tới Hải Thành quay phim và gặp chú ấy, chú ấy theo con tới tận Lạc Thành, sau đó… Sau đó con nói cho chú ấy biết mẹ bị người ta hại chết, chú ấy lại giúp con truy tìm hung thủ…”
Đây là những gì cô biết về Du Dực, chính bản thân cô cũng cảm thấy Du Dực vì mẹ mà hy sinh tới mức này thật không đáng chút nào.
Nếu là cô, chắc chắn cô không làm được như Du Dực.
Yến Thanh Ti nhìn Hạ An Lan, trong ánh mắt tràn đầy kỳ vọng: “Bác, Du Dực chỉ muốn giúp con. Hạ Như Sương kéo tay con đâm dao vào người bà ta, sau đó nhảy xuống lầu, trên dao đã có dấu vân tay của con. Chú ấy nhảy xuống giết người trước mặt bao nhiêu người như thế cũng là vì giúp con xóa dấu vân tay trên dao. Chú ấy không muốn con bị kéo vào chuyện này. Chú ấy có thể không cần làm, tình cảm với mẹ con cũng chỉ là đơn phương, đáng lẽ chú ấy không cần phải làm thế vì con, nếu cảnh sát muốn bắt thì cũng phải bắt con mới đúng.”
“Con chưa từng nợ ai nhân tình quá lớn như thế, bác… bác giúp con có được không?”
Hạ An Lan vội vàng trấn an Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, con đừng sốt ruột. Bác hiểu rồi, bác sẽ cứu cậu ta. Chính Hạ Như Sương phải chết, huống chi những gì cậu ta làm đều vì Hạ gia chúng ta, bác sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu. Con cứ yên tâm đi.”
Hạ An Lan nhìn Yến Thanh Ti vò đầu bứt tóc tự trách mình thì không dám nói cho cô biết, hiện tại, ảnh chụp Du Dực giết người rất rõ ràng, hơn nữa người làm chứng tại hiện trường cũng rất nhiều, thêm vào với tốc độ truyền bá tin tức của mạng Internet, vì thế áp chế chuyện này đi rất khó.
Hạ Như Sương rõ ràng là tự tử, nhưng trước khi bà ta tắt thở, cảnh sát lại chứng kiến người này dùng dao cắt đứt cổ bà ta, đây chính là nhân chứng tốt nhất rồi, không cần thêm bất kỳ chứng cớ nào nữa.
Tất cả đều vô cùng bất lợi đối với Du Dực, nếu chuyện bị làm lớn lên nữa thì sẽ rất đáng để người ta chú ý.
Hạ An Lan vỗ vai Yến Thanh Ti: “Thính Phong, con đưa Thanh Ti về trước đi, để con bé bình tâm lại một chút. Chuyện này bác sẽ bố trí, các con đừng xen vào.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Cảm ơn bác!”
Rồi anh nhẹ giọng gọi: “Thanh Ti, chúng ta về trước đã, anh tin bác có thể xử lý được chuyện này.”
Anh đỡ Yến Thanh Ti đứng lên, cô nhìn Hạ An Lan, nói: “Bác… Bác phải hứa với con là cứu chú ấy nhé!”
Hạ An Lan gật đầu: “Yên tâm, bác đã hứa với con thì sẽ không nuốt lời.”
Sau khi Yến Thanh Ti rời khỏi, Hạ An Lan gọi thư ký tới, dặn dò: “Gọi Du gia tới nhận thi thể Hạ Như Sương, không cho bọn họ khám nghiệm tử thi… À không, cậu hãy bố trí người đại diện cho Du gia tới lĩnh thi thể rồi đưa đi hỏa táng luôn.”