Nhạc phu nhân vừa nói xong, Hạ An Lan lén nhìn bà, ánh mắt không thể nói rõ thành lời.
Nhạc phu nhân hơi ngoảnh ra sau, trong lòng hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ có con trai, con dâu ở đây, bà còn sợ cái gì, vì thế bà nâng cằm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi cũng không tin lần đầu tiên của ông còn giữ đến tận hôm nay.”
Khóe miệng Yến Thanh Ti giật giật, mẹ, đừng nói nữa, mẹ đã chiếm tiện nghi lớn rồi đấy.
Nhạc Thính Phong lén thấy vẻ mặt Hạ An Lan có vẻ không đúng lắm thì vội vàng nói: “Khụ… Bác, bác cũng nghe rồi đấy, mẹ con là người rộng lượng, không cần bác phải chịu trách nhiệm đâu. Bác là nhân vật lớn, công việc bận bịu, không ngại vì dân phục vụ, chúng con đâu có thể vì chút chuyện cỏn con này mà tính toán với bác được chứ? Hay đi ăn cơm đi thôi, bác còn phải làm việc quốc gia đại sự, thời gian quý giá như thế sao có thể trì hoãn được.”
Nhạc phu nhân thật sự muốn vỗ tay khen ngợi, lời này đúng là rất êm tai.
Bà gật đầu như gà mổ thóc: “Con trai tôi nói đúng đấy, mau đi ăn cơm thôi, sao có thể làm chậm trễ thời gian của ông được. Chậm trễ của ông một phút thôi là chậm trễ chuyện của nhân dân cả nước, sao chúng tôi có thể vô lý như thế được chứ.”
Nói xong bà nhanh bước ra ngoài, khóe môi Hạ An Lan cong lên.
Chân ông bước một bước còn dài hơn so với Nhạc phu nhân đi hai bước.
Hạ An Lan đi tới bên cạnh Nhạc phu nhân: “Chớ đi nhanh như thế, thân thể của bà còn chưa khỏe lại đâu.”
Nhạc phu nhân thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, Hạ An Lan thuận tay chụp lấy, đỡ bà: “Đã bảo đừng có đi nhanh như thế rồi mà.”
Nhìn tư thế đi của Nhạc phu nhân, Yến Thanh Ti dám đảm bảo vận động đêm qua không phải là kịch liệt bình thường đâu. Đến bây giờ mẹ còn có thể đứng vững là đã quá kiên cường rồi.
Nhạc Thính Phong hỏi cô: “Nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ có lẽ tối qua hoạt động kịch liệt lắm, khụ khụ,… đi thôi, đi thôi…”
…
Nhà ăn dưới lầu đã bị phong tỏa, trừ nhân viên lễ tân ra thì không có ai khác cả.
Bốn người ngồi xuống.
Rất nhanh bữa sáng đã được đưa lên. Vì có mặt Hạ An Lan nên nhà bếp đã làm một bàn tiệc thịnh soạn.
Hạ An Lan gắp cho Nhạc phu nhân một miếng, nói: “Bà mệt rồi, ăn nhiều một chút.”
Yến Thanh Ti cúi đầu, cố nén cười.
Nhạc phu nhân run run: “Hạ tiên sinh, tôi nghĩ ông mới là người nên ăn nhiều chút đấy. Dù sao ông cũng lớn tuổi, còn phải làm việc nhiều, cần phải bổ sung thể lực, nếu không lại ốm lăn ra đấy.”
Nhạc Thính Phong nghẹn đầy một cổ họng thức ăn, vội vàng bưng chén lên uống hai ngụm nước.
Anh vụng trộm nhìn Nhạc phu nhân một cái như khen ngợi, mẹ, nói hay lắm.
Bị châm chọc như thế, Hạ An Lan vẫn không thay đổi nét mặt, còn ngừng lại nhìn Nhạc phu nhân rất thâm tình.
Cuối cùng, Hạ An Lan không phụ sự chờ mong của mọi người nói: “Không ngờ bà lại quan tâm tôi như thế, tôi rất vui.”
Nhạc phu nhân muốn phát điên, ai quan tâm ông, ai quan tâm ông, bớt tự mãn đi.
Rõ ràng ý tôi là ông đã lớn tuổi rồi, sao ông lại đi xa vấn đề như thế.
Nhạc Thính Phong cảm thấy chính mình dù đến tuổi của Hạ An Lan cũng không tu luyện được công phu cao như ông ấy.
Quả thực…
Chiếc đũa trong tay Nhạc phu nhân rơi xuống.
Phải nhịn, đợi cho đến khi Hạ An Lan hết nhiệm kỳ, bà nhất định sẽ vạch mặt ông ấy, để cho quần chúng nhận ra bộ mặt thật của ông sau vẻ tao nhã kia là gì.
Bữa cơm này, ngoại trừ Hạ An Lan vẫn một biểu hiện nhàn nhã, còn những người khác như Yến Thanh Ti thì cảm thấy rất xấu hổ, mẹ con Nhạc phu nhân lại nghĩ phải làm sao để giải quyết tên hỗn đản này bây giờ?