Có biện pháp nào giết người mà không để lại dấu vết không nhỉ? Cần lắm rồi!
Buông chiếc đũa, Nhạc phu nhân lau khóe miệng: “Xong rồi, chúng tôi phải đi đây, Hạ tiên sinh đi làm việc đi nhé!”
Hạ An Lan rất biết nghe lời: “Được, tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Điều này khiến cho ba người hơi sửng sốt một chút, đi, cứ thế mà đồng ý rời đi, không phải chứ, đây không phải tác phong của lão hồ ly.
Nhưng Nhạc phu nhân cũng lười nghĩ sâu xa thế, dù sao sắp ra sân bay rồi, ngoài miệng bà cười nhưng trong lòng không cười nổi, không nói được câu nào.
Buổi tối gặp ư? Bà đây với ông không gặp được đâu.
Hạ An Lan đứng dậy: “Mọi người lên đường bình an nhé!”
Yến Thanh Ti nói: “Hẹn gặp lại bác!”
“Phải nhớ đến thăm ông bà ngoại đấy.”
“Vâng, con nhớ rồi.”
Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: “Bác đi từ từ ạ!”
Hạ An Lan liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu nhìn Nhạc phu nhân vẫn im lặng nãy giờ: “Tôi đi đây.”
Nhạc phu nhân khoát tay: “Không tiễn.”
Hạ An Lan rời đi.
Sau khi ông đi xa rồi, Nhạc phu nhân mới quay đầu lại. Ông ấy đi thật rồi. Rõ ràng không phải vĩnh biệt, nhưng sao bà lại có cảm giác… không vui nổi vậy?
Nhạc phu nhân hỏi hai người: “Các con có cảm thấy ông ấy đi quá dễ dàng rồi không?”
Yến Thanh Ti cười gian xảo: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn bác đi? Nếu mẹ không muốn thì để con gọi bác quay lại?”
Nhạc phu nhân lườm con dâu: “Nha đầu xấu xa, con dám sao, ý của mẹ là lão hồ ly đó thực sự đi dễ như thế sao?”
Yến Thanh Ti sờ cằm: “Có lẽ là… bác đột nhiên không muốn chịu trách nhiệm nữa?”
Nhạc phu nhân nghi ngờ: “Ông ta mà tốt như thế á?”
Bà lại không nghĩ lão hồ ly đó có lòng tốt như thế. Ông ta nói câu nào là bẫy người khác câu đó.
Nhạc Thính Phong vẫn không nói gì, anh vẫn có cảm giác những câu vừa rồi của Hạ An Lan có ẩn ý khác.
Nhưng nghĩ mãi không ra ẩn ý đó là gì, anh nói: “Quên đi, không nghĩ nữa, mau chạy nhanh thôi, đừng để đêm dài lắm mộng.”
Nhạc phu nhân gật đầu, đúng, để tránh đêm dài lắm mộng, tốt nhất là chuồn sớm chút.
Ba người xuống lầu, lên xe đã chuẩn bị từ trước, tới thẳng sân bay.
Đến sân bay, làm thủ tục check in, sau đó đi thẳng vào phòng chờ dành cho khách VIP.
Lúc ngồi chờ, trong lòng Nhạc phu nhân vẫn bồn chồn không yên, mãi cho đến khi chuẩn bị lên máy bay rồi, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn lại 5 phút nữa sẽ lên máy bay, Nhạc phu nhân nói: “Mẹ đi toilet một chút.”
Bà nghĩ thời gian chắc đủ thôi, đi vệ sinh rất nhanh mà.
Nhưng không ngờ, vừa đi vệ sinh xong, trên đường trở lại phòng chờ, bà gặp hai cô gái tóc ngắn, ngũ quan đoan chính đứng ở hai bên hành lang, lúc đầu bà còn tưởng họ cũng đi toilet như mình, không ngờ,…
“Xin hỏi, ngài là quý bà Tô Ngưng Mi sao?”
Nhạc phu nhân giật mình: “Phải… A, sao các cô biết tôi?”
“Chúng tôi không nhận nhầm người, bà Tô, mời ngài.”
Nhạc phu nhân trong lòng nổi lên phòng bị: “Mời đi đâu?”
“À, là thế này, bà là khách hàng quý của công ty chúng tôi, nên chúng tôi mời bà đi làm một số thủ tục.”
Nhạc phu nhân thắc mắc: “Thật chứ? Vậy con trai với con dâu tôi đâu?”
“Bọn họ đang đợi ngài, mời ngài đi theo chúng tôi.”
Nhạc phu nhân cười ha ha: “Tưởng tôi là đứa nhỏ ba tuổi sao, gạt người thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ?”
Nhạc phu nhân cười châm biếm một tiếng rồi quay đầu định chạy ra ngoài.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước, bà đã bị hai người kia bắt kịp và giữ lại: “Chuyện này… thật sự xin lỗi.”