Tiểu Từ vội vàng nói: “Chị, cái này không giống với những cái đó đâu. Cái này được chuyển thể từ tiểu thuyết “Phi tiên” đang rất hot, đạo diễn, biên kịch và tác giả đều tự mình lựa chọn diễn viên.”
“Thật sao?” Yến Thanh Ti biết “Phi Tiên”, đó từng là tiểu thuyết tiên hiệp cực kỳ nổi tiếng, tác giả đã dùng lối miêu tả đầy gợi hình, độc đáo, trí tưởng tượng vô hạn của mình để viết nên tiểu thuyết này, hồi còn đi học cô cũng đã từng đọc bộ này.
Rất nhiều công ty điện ảnh đều nhìn chằm chằm vào tiểu thuyết này nhưng vì giá bản quyền cao quá, không ngờ năm nay lại có tiến triển.
Yến Thanh Ti có chút tò mò liền mở xem.
Xem tới 20 phút mà vẫn chỉ thấy vài cô nương đi tới đi lui, múa múa may may, chẳng có gì hay ho cả.
Quý Miên Miên ở một bên bình luận còn phấn khích hơn so với bọn họ.
“Chị xem khuôn mặt này chỉnh sửa đến lệch cả mũi này…”
“Chị xem này, trời ạ, sao cô ta lại mặc quần áo không chỉnh tề mà đã bổ nhào vào người đọa diễn rồi?”
Yến Thanh Ti nhịn không được ngáp một cái, hối hận vì đã xem, xem cái này thật chán chết. Tối hôm qua vì sắp chia tay nên Nhạc Thính Phong quấn lấy cô tới quá nửa đêm, mà cô cũng lưu luyến nên không ngăn cản, giờ thì thấy mệt muốn chết.
Cô vừa nhắm mắt lại không bao lâu, Quý Miên Miên đã gọi cô tỉnh lại: “Chị… mau xem… mau xem… Màn biểu diễn này…”
Yến Thanh Ti liếc mắt một cái cũng hơi sửng sốt, trên màn hình là một cô gái đứng ở giữa sân khấu, cô nói: “Xin chào ban giám khảo, xin chào khán giả, tôi là Hạ Lan Tú Sắc, năm nay 19 tuổi, là học trò thứ hai…”
Quý Miên Miên xì một tiếng đầy khinh miệt: “Không ngờ cô ta lại chạy đi làm diễn viên.”
Yến Thanh Ti không nói chuyện, chăm chú xem.
Nhà sản xuất nói: “Hạ Lan, dòng họ này hiện giờ rất ít gặp đấy.”
Đạo diễn gật đầu: “Dáng vẻ của cô gái này được đấy, hôm nay muốn biểu diễn tài nghệ gì?”
Hạ Lan Tú Sắc cười ngọt ngào: “Tôi sẽ không hát hay múa gì cả, tôi tới để kể chuyện cười cho mọi người nghe.”
Nhà sản xuất: “Có chút thú vị. Có thể bắt đầu được chưa?”
“Có thể.”
Một truyện cười được Hạ Lan Tú Sắc kể ba lần, cao hứng, phẫn nộ, ưu thương, không thể không nói rằng màn biểu diễn này của cô ta rất mới mẻ, làm cho các giám khảo có cảm giác được thư giãn mắt rất nhiều, không phải nhìn chăm chú nữa.
Tìm kiếm tài năng này vốn là biểu diễn, ca hát, nhảy múa, mấu chốt là phải có hành động để cho ban giám khảo nhìn ra được họ là người có tiềm năng.
Tác giả tiểu thuyết hỏi: “Cô học đại học, chuyên ngành học là biểu diễn chuyên nghiệp à?”
“Không, tôi học thiết kế thời trang.”
Đạo diễn hỏi: “Đã từng qua đào tạo diễn xuất chưa, tôi thấy cô có chút chuyên nghiệp.”
Hạ Lan Tú Sắc cười nói: “Tôi có một tỷ tỷ là diễn viên, diễn rất tuyệt vời, chị ấy đã dạy tôi rất nhiều.”
Đạo diễn hỏi: “Là diễn viên chúng tôi biết chứ?”
“Chắc là có. Chị ấy rất tuyệt, vì thích chị ấy, sùng bái chị ấy nên tôi mới quyết định tham gia thi tuyển, chị ấy là thần tượng của tôi.”
“Vậy người cô thần tượng là ai, có thể nói cho chúng tôi biết được không?”
Yến Thanh Ti đột nhiên có cảm giác không ổn, quả nhiên, sau đó, cô thấy Hạ Lan Tú Sắc hếch cằm lên, nói với vẻ đầy khao khát: “Chị ấy chính là diễn viên tham gia hai bộ phim lớn gần đây, Yến Thanh Ti, chị ấy chính là động lực để tôi có dũng khí đứng ở nơi này.”
Quý Miên Miên vừa nghe đã chửi ầm lên: “Con mẹ nó… Con tiện nhân này, đừng để em gặp nó, nếu không em sẽ giết chết nó ngay lập tức.”