Tần phu nhân giữ chặt con: “Cảnh Chi, sao con lại nói chuyện kiểu đó với mẹ? Khả Nhân có điểm gì kém? Nhân phẩm, hình dáng, học thức, giáo dưỡng đều là số một số hai, không có gì để soi mói…”
Tần Cảnh Chi đau đầu: “Những thứ đó là những gì cô ta muốn cho mẹ xem, bộ dạng chân chính của cô ta mẹ chưa thấy bao giờ sao?”
“Vậy con nói cho mẹ bộ dạng chân chính của nó là cái gì, chẳng lẽ con gặp rồi?Mẹ sẽ không tin tưởng, danh môn vọng tộc như Tằng gia giáo dục ra con gái chẳng lẽ lại so ra kém Yến Thanh Ti?”
“Đúng, con đã thấy vẻ mặt chân chính của cô ta, thật sự kém Yến Thanh Ti nhiều lắm.Mẹ, mẹ cũng là người đã từng trải qua sóng gió to lớn, mẹ cũng phải hiểu được, mắt mẹ nhìn thấy chưa chắc đã là chân thật. Con thật sự bận đến chết mất, mẹ trở về đi, không cần làm chậm chễ công việc của con.”
Tần Cảnh Chi không muốn nói nhiều nữa, xoay người đi tìm Tống Thanh Ngạn.
Tần phu nhân kêu lên: “ Cảnh Chi, Cảnh Chi,…”
Tần Cảnh Chi nói với trợ lý: “Đưa mẹ tôi về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Mặc kệ Tần Cảnh Chi nói như thế nào, bà đều cảm thấy con vì thích Yến Thanh Ti nên bênh vực cô ta.
Tần Cảnh Chi càng giúp Yến Thanh Ti, Tần phu nhân càng chán ghét cô ta.
Tống Thanh Ngạn nhìn Tần Cảnh Chi đến đây, “Bác gái đi rồi?”
Tần Cảnh Chi mệt mỏi ngồi xuống, “Tôi bảo trợ lý đưa bà về khách sạn rồi.”
Ngồi ở bên,Khả Nhân nói nhẹ: “Tần đại ca, buổi tối em không có cảnh quay, em sẽ ở cùng bác gái, anh yên tâm.”
Tần Cảnh Chi xoa xoa trán, anh thật sự không thích cái kiểu cố dính lấy anh của Tằng Khả Nhân, còn làm cho mẹ anh không thích người anh thích.
Trước kia anh vẫn cảm thấy Tằng Khả Nhân còn nhỏ cho nên nhiều chuyện anh chưa từng nói quá mức, nhưng chắc chắn sẽ không cho cô ấy hy vọng gì. Nhưng Tằng Khả Nhân giống như không hiểu, một lần lại một lần tiếp cận người nhà của anh.
Lúc trước, Tần Cảnh Chi chỉ cảm thấy dù gì thời gian quay phim bên ngoài rất dài sẽ không ảnh hưởng nhiều.
Nhưng anh không hề nghĩ tới,lần này Tằng Khả Nhân lại cổ động mẹ đến trường quay.
Ý đồ của cô ta làm sao anh có thể không nhìn thấy, mẹ của anh bị Tằng Khả Nhân lợi dụng mà thôi.
Giống như lần trước cô ta lợi dụng Bạch San vậy, đều dùng để đối phó Yến Thanh Ti.
Mẹ mình bị người lợi dụng, Tần Cảnh Chi không thể bình tĩnh nữa, càng thêm chán ghét cô ta.
Tần Cảnh Chi nhìn Tằng Khả Nhân, không hề che giấu vẻ lạnh lùng, chán ghét, anh nói: “Tằng tiểu thư, tôi nghĩ có chút chuyện, chúng ta tốt nhất nên nói rõ ràng.”
Tống Thanh Ngạn vừa nghe như vậy cũng nhíu mày, xem ra… đây là muốn nói rõ ràng.
Tằng Khả Nhân trong lòng căng thẳng: “Tần đại ca… Anh… anh có chuyện gì cứ nói.”
Tần Cảnh Chi lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ chúng ta không thân thiết như vậy, Tằng tiểu thư vẫn gọi tôi là anh Tần sẽ tốt hơn.”
Tay Tằng Khả Nhân run lên một chút.
“Tần đại ca, anh… làm sao vậy?”
Tần Cảnh Chi hít sâu rồi nói: “Tằng tiểu thư, đầu tiên, cám ơn sự nâng đỡ của cô, tôi nghĩ cô thích tôi cũng không phải tôi chân chính, mà là hình tượng được đắp nặntrong màn ảnh. Con người thực sự của tôi không tốt như cô tưởng tượng, cô không cần lãng phí nhiều tâm tư cho tôi.
“Thứ hai, tôi sẽ không thích người như cô, tôi khuyên cô không cần lãng phí nhiều thời gian với tôi, vì chỉ vô dụng thôi. Con người của tôi tùy tiện, không có bạn gái nhưng tôi rất rõ ràng mình thích cô gái như thế nào, tuyệt đối không phải người như cô.”