Tần Cảnh Chi từ đầu tới cuối không nói một câu, ánh mắt như chưa từng có Tằng Khả Nhân.
Tằng Khả Nhân đã biết là mình xong rồi. Người đàn ông cô ta yêu, sự nghiệp của cô ta đều kết thúc hết rồi. Những người kia đã chụp được ảnh, ảnh này sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Internet.
Tằng Khả Nhân đột nhiên nhảy dựng lên, hét chói tai: “Các người… đều là các người hủy tương lai của tôi… Tôi muốn giết các người…”
Quý Miên Miên một tay ngăn trước người Diệp Thiều Quang, một cước đá thẳng vào ngực Tằng Khả Nhân làm cô ta bật ngã về sau.
“Chị Thanh Ti đã cảnh cáo cô, cô cũng không nghe lọt tai, giờ còn trách ai? Muốn trách thì trách anh em nhà cô tự tìm đường chết.”
Cú đá này của Quý Miên Miên cực kỳ lợn hại, cả người Tằng Khả Nhân bay ra sau, phát ra một tiếng kêu đau đớn, cả người không động đậy nổi.
Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Quang, không xong rồi, mình không đá chết người đấy chứ?
Diệp Thiều Quang cười cười: “Không đâu, một cước này còn chưa đủ giết người được.”
Tằng Khả Nhân nằm im một lúc mới có phản ứng, cô ta ô ô rống lên: “Các người dựa vào cái gì mà đối với tôi như thế, dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì???”
Cô ta khóc, trong lòng tràn ngập oán hận, chua xót và ủy khuất.
Quý Miên Miên đã muốn đi rồi, nghe thấy vậy lại dừng lại.
Cô xoay người nói: “Vì sao à, tôi cũng muốn hỏi cô câu đấy đấy.”
“Tằng Khả Nhân, chính cô hiểu rõ nhất, nữ thần của tôi chưa từng chủ động trêu vào cô, chưa từng động tới người đàn ông cô yêu. Cô thích Tần Cảnh Chi là chuyện của cô, anh ta không thích cô mà thích nữ thần, cô lại còn nghĩ cách hãm hại chị ấy. Nữ thần của tôi đã gả cho người khác, vợ chồng chị ấy tình cảm rất tốt, chị ấy cũng chưa từng thông đồng với người đàn ông nào khác, vì sao cô còn đem oán niệm Tần Cảnh Chi không thích cô trút lên người nữ thần của tôi hả?”
Tằng Khả Nhân vừa khóc vừa gào: “Tôi thích anh ấy như thế, đều vì Yến Thanh Ti nên anh ấy mới không thèm nhìn tôi. Tôi hận, tôi hận cô ta thì sai ư?”
Diệp Thiều Quang bĩu môi xem thường: “Tôi thực không lý giải được lòng đố kỵ của đàn bà các người. Cô nghĩ không có Yến Thanh Ti thì Tần Cảnh Chi sẽ thích cô à? Thực buồn cười… Nếu không có Yến Thanh Ti, còn có thể có những người khác, tình yêu không phải là cô thích anh ta thì anh ta phải thích cô đâu.”
“Huống hồ, cô thật sự vì chuyện Tần Cảnh Chi không thích mình mới ghen ghét với Yến Thanh Ti…”
Tằng Khả Nhân sửng sốt.
Cô ta ghen tị với Yến Thanh Ti, ngay từ lần đầu tiên gặp đã ghen tị rồi.
Rõ ràng là một đứa con gái xuất thân ti tiện, sao lại có thể sống tùy ý như thế được?
Yến Thanh Ti đẹp hơn cô ta, ánh mắt tốt hơn cô ta, nếu hai người ở cạnh nhau, người ta sẽ chỉ nhìn thấy Yến Thanh Ti. Sau khi Tiêu Phòng Điện khởi chiếu, rất nhiều diễn viên được đánh giá cao, nhất là Yến Thanh Ti. Yến Thanh Ti đã lấy đi mọi hào quang của một diễn viên chính là cô ta.
Tằng Khả Nhân xuất thân nhà giàu, tuy rằng cô ta chưa từng dùng thân thế của mình để ép người khác, nhưng cô ta cũng biết không ai dám động thủ với mình. Bởi vì bối cảnh của cô ta nên ai cũng đối với cô ta hòa hảo, nội tâm cô ta dần dần hình thành nên kiểu tính cách cao cao tại thượng, sửa mãi cũng không xong. Cô ta nhìn người khác luôn dùng ánh mắt xem thường để nhìn.
Nhưng Yến Thanh Ti vốn xuất thân ti tiện trong mắt cô ta lại chèn ép cô ta, để lại trong lòng cô ta một cái gai cực nhọn.
Quý Miên Miên nói: “Hôm nay dạy cho cô một bài học nhỏ, nếu còn lần sau thì cô sẽ còn thảm hơn đấy.”
Diệp Thiều Quang ngồi xổm xuống, dùng giọng nói đầy dịu dàng, nói: “Đúng rồi… Cô có thể về nhà chịu tang được rồi!”