Lãnh Nhiên vốn định trở về, nhưng nghĩ lại bộ dáng khóc lóc vừa rồi của Quý Miên Miên, lại nghĩ tới lời dặn dò của Yến Thanh Ti thì chân cậu lại bất động.
Yến Thanh Ti là người ít khi cần nhờ tới người khác, nếu cô đã nói nhờ vả thì có thể thấy được tình huống hiện tại của Quý Miên Miên nghiêm trọng tới cỡ nào. Lãnh Nhiên dán lỗ tai vào cửa, cố gắng nghe ra động tĩnh bên trong.
Nhưng những căn chung cư ở đây rất tốt, được xây dựng bằng những nguyên vật liệu tốt nhất, hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, thế nên cậu chẳng thể nghe được gì cả.
Nghĩ nghĩ một chút, cậu bèn gọi cho Yến Thanh Ti.
Trong phòng tối đen, Quý Miên Miên cuộn mình trên nền nhà, cắn chặt tay để không khóc thành tiếng.
Em rất sợ nơi này, em rất nhớ anh, em sợ phải về đây, sợ phải nhìn thấy nơi anh ở, nơi từng có hơi thở của anh, em sợ em sẽ phát điên lên mất.
Nhưng nếu không về đây, em càng sợ…
Em sợ một ngày nào đó sẽ quên mất anh!
…
Yến Thanh Ti nhận được điện thoại của Quý Miên Miên thì trong lòng vô cùng sốt ruột. Cô chỉ hận không thể lập tức tới đó, chỉ sợ Quý Miên Miên ở trong nhà làm chuyện dại dột.
Nhạc Thính Phong an ủi cô: “Đừng gấp, nếu có chuyện không may thì em chạy sang cũng không kịp được. Để Lãnh Nhiên gọi cửa thử xem.”
Yến Thanh Ti gật đầu. Phải tìm cớ, nhưng phải lấy cớ gì đây?
Cô nhắn cho Lãnh Nhiên một cái tin: “Miên Miên thích chơi game, em rủ nó chơi game cùng đi…”
“Vâng…”
Vì thế, Lãnh Nhiên cũng không để ý tới mỏi mệt trên người nữa, lập tức chạy về phòng lấy máy tính rồi lại sang gõ cửa.
Chuông cửa bị ấn gần như hỏng tới nơi thì cửa mới mở ra.
Đèn trong phòng đã bật, ánh mắt Quý Miên Miên trũng sâu, cô không nhìn mặt Lãnh Nhiên, cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì à?”
Quý Miên Miên vốn không muốn để ý tới cậu ta, nhưng chuông cửa cứ kêu mãi nên cô đành phải đứng dậy mở cửa, bật đèn. Thấy hết thảy đồ đạc trong phòng, cô như nghe thấy cả tiếng nói và nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Diệp Thiều Quang.
Lãnh Nhiên giơ máy tính lên, nói: “… Có… có chút việc… Chuyện là… nghe nói… cô thích chơi game… không bằng… chúng ta chơi game chung đi, được không?”
Thấy Quý Miên Miên mở cửa, trong lòng Lãnh Nhiên thầm thả lỏng. Thật may là người vẫn còn sống.
Ít nhất có thể trả lời chị Thanh Ti rồi.
Khóe môi Quý Miên Miên giật giật, trước kia Diệp Thiều Quang rất ghét chơi game, anh nói nó làm người ta mê muội, mất hết lý trí, nhưng sau khi xem cô chơi lại thành nghiện, liền lập tức đăng kí một account, sau đó bắt cô đưa anh đi luyện cấp.
Lúc anh nhàm chán thì sẽ nói cô không tốt, thật sai lầm khi tổ đội cùng cô.
“Quý Miên Miên…” Lãnh Nhiên thấy Quý Miên Miên thần người ra thì nhịn không được gọi.
Quý Miên Miên phản ứng lại, lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không chơi game, không thể đưa anh đi luyện cấp được. Anh tìm người khác đi.”
Sau này cô sẽ không chơi trò chơi nữa, sẽ không đưa ai đi luyện cấp nữa.
Lãnh Nhiên vừa nghe đã vội nói: “Khoan đã… Sao lại có thể không chơi được chứ? Hiện tại tôi đang thiếu một tài liệu khan hiếm để tạo trang bị, muốn có phải đánh BOSS, nhưng một người thì không đánh nổi con BOSS đó. Coi như tôi nhờ cô giúp được không? Làm ơn đi mà.”
Quý Miên Miên không nhìn Lãnh Nhiên, lắc đầu: “Không được, xin lỗi, tôi không thể nhận lời anh được. Tôi mệt lắm, muốn nghỉ ngơi, anh cũng về nghỉ đi.”
Lãnh Nhiên đưa tay với vào trong cửa: “Khoan… đợi chút…”
Quý Miên Miên hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Lãnh Nhiên day day trán: “À… Ngày mai cô có thể giúp tôi đọc lời thoại không? Nhanh thôi, chắc chỉ mất chừng một giờ, chắc ngày mai cô không bận gì chứ?”