Cho nên, sau khi ra nước ngoài, khi cô ta còn ở trong trường ra sức học tập thì đã nghe tin Nhạc Thính Phong tiếp quản Nhạc gia, tiến vào thương trường, thế là cô ta lập tức đăng kí học quản lý tài chính.
Hiên tại cô ta cảm thấy mình thực sự rất vĩ đại, ở trong nước, người ngang tuổi cô ta mà có được thành tích thế này gần như không có. Cô ta nghĩ giờ mình đã có tư cách sánh vai cùng Nhạc Thính Phong, không ngờ anh… đã kết hôn.
Cô nghĩ anh sẽ không khác lúc còn trẻ bao nhiêu, sẽ vẫn cao ngạo tự phụ, là một vương tử không ai sánh nổi, không ngờ anh sẽ hạ thấp mình ở trước mặt một người con gái khác đến mức này.
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn Uông Tích Vũ một cái rồi mới đáp: “Có việc tìm anh.”
Nhạc Thính Phong trách cứ: “Chuyện gì thì cũng đừng có chạy tới đây làm gì chứ, em cứ gọi điện cho anh để anh về nhà với em là được rồi mà.”
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Em mà không tới thì làm sao lại biết được chuyện anh với Uông tổng kia có tên đôi cơ đấy?”
Nhạc Thính Phong sửng sốt: “Đôi cặp gì cơ?”
Giang Lai nhìn Uông Tích Vũ vẫn đang sững ra ở đó, cười lạnh một tiếng, nói: “Lão bản, vừa rồi Uông tổng lên đây với phu nhân.”
Nhạc Thính Phong xoay người, lúc này mới thấy Uông Tích Vũ, anh nhíu mày, không hờn giận nói: “Uông tổng tới từ khi nào thế? Hình như cô không cần phải tới nữa mà?”
Uông Tích Vũ thả tay xuống, cứng ngắc xoay người lại, đối mặt với Nhạc Thính Phong.
Tự tin của cô ta, sự tao nhã của cô ta, năng lực của cô ta như bay biến hết, cô ta lắp bắp: “Em… em… Hôm nay đến là muốn bàn bạc… với Nhạc tổng… chuyện hợp tác… Em cảm thấy…”
“Chuyện hợp tác tôi đã nói rồi, không thể là không thể, Nhạc thị đã tìm được đối tác mới rồi.”
Giang Lai ở một bên cười nói: “Uông tổng có thời gian theo đuổi một dự án không có khả năng giành được, chi bằng nên tìm cái khác đi.”
Âm thanh của Nhạc Thính Phong lạnh lùng: “Tiễn khách…”
Giang Lai vươn tay: “Xin mời, Uông tổng.”
Uông Tích Vũ nhìn Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti đầy vẻ bảo vệ thì càng thấy mặt mình nóng bừng bừng.
Cô ta cắn răng, thấp giọng nói: “Xin lỗi, đã quấy rầy rồi.”
Khi cô ta mang theo người đi qua trước mặt Nhạc Thính Phong, lại nghe thấy anh dùng giọng lạnh như băng nói với mình: “Mặt khác, từ trước tới giờ tôi với Uông tổng đều không hề thân quen gì, đừng đem những thứ cô tự cho là đúng áp lên người tôi, càng đừng có làm phiền tới phu nhân của tôi. Cô ấy không giống cô đâu.”
Uông Tích Vũ đi nhanh như chạy trốn, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, bước vào thang máy rồi, hốc mắt cô ta dần dần đỏ lên.
Cô ta cố gắng làm cho mình trở nên vĩ đại, cô ta cố gắng để mình có thể xứng với anh, nhưng khi cô ta cảm thấy mình đã đủ khiến Nhạc Thính Phong thích mình rồi thì bên cạnh anh đã có một người khác.
Uông Tích Vũ giơ tay sờ lên mặt mình, khuôn mặt cô ta rất hoàn mỹ, ai gặp cũng nói cô ta rất đẹp, chỉ cần cô ta thích ai thì sẽ không có người đàn ông nào chạy thoát khỏi bàn tay của cô ta.
Vì để chứng minh mị lực của mình, ở nước ngoài, Uông Tích Vũ đã từng thử, dù ở trường học hay ở công ty, ngày nào cô ta cũng nhận được hoa hồng do người khác tặng, cô ta rất tự tin vào mị lực của mình.
Cô ta không phải bình hoa, cô ta có vẻ đẹp tâm hồn, có học thức, là người có hàm dưỡng, vì sao cô ta vĩ đại như thế mà Nhạc Thính Phong vẫn không chịu hé mắt nhìn cô ta lấy một cái?
Chẳng lẽ, vợ anh ấy còn tốt hơn so với cô ta sao?
Uông Tích Vũ nắm chặt tay, cô ta không tin.
Cô ta muốn biết người mà Nhạc Thính Phong thích kia là ai, muốn biết đến phát điên lên.
Cô ta muốn biết, cô gái kia giỏi hơn mình ở điểm nào?
Vì sao Nhạc Thính Phong luôn khinh thường cô ta nhưng lại đối với cô gái kia một lòng một dạ?