Anh up ảnh chụp đó lên weibo, còn add thêm một câu: “Ai giúp ta xóa hết những người phía sau đi, trẫm vốn chỉ muốn chụp riêng với mình Ái phi mà thôi.:):)”
Người khác đọc câu này thì cả thấy Tần Ảnh Đế chỉ đang nói giỡn, vì mấy người trong ảnh đều cười rất xán lạn, còn có chút khôi hài.
Nhưng không ai biết Tần Cảnh Chi đang nói thật.
Ngồi bên tay trái Yến Thanh Ti là một nhóm bốn anh chàng “tiểu thịt tươi”, hôm nay là khách quý tới biểu diễn, là một nhóm nhạc rất nổi tiếng trong nước, tuổi còn nhỏ hơn cả Lãnh Nhiên, lúc xin Yến Thanh Ti kí tên còn đỏ mặt.
Yến Thanh Ti cảm thấy cậu nhóc ngồi cạnh mình rất đáng yêu nên còn chụp ảnh chung với cậu ta, cậu đỏ mặt nói lời cảm ơn.
Đại điển trao giải chính thức bắt đầu. Yến Thanh Ti biết chương trình này rất dài, bởi vì có rất nhiều tiết mục phải biểu diễn, trao giải nữ diễn viên mới xuất sắc sẽ ở khoảng giữa bữa tiệc, vì thế suốt quá trình cô đều phải giữ nụ cười trên môi, dáng ngồi cũng ngay ngắn, bởi ai mà biết được đám thợ ảnh lúc nào thì chĩa máy vào anh cơ chứ?
Trong suốt quá trình, Yến Thanh Ti nhắn tin cho Nhạc Thính Phong nhưng anh lại không hồi âm, điều này làm cho cô rất kinh ngạc.
Yến Thanh Ti không biết Nhạc Thính Phong hiện không tiếp điện thoại của cô là vì anh đang bận làm khó Giang Lai: “Hôm nay ai là người trao giải cho vợ tôi?”
“Là… Một đạo diễn phim điện ảnh rất nổi tiếng, nhưng…” Giang Lai dừng lại, muốn nói nhưng lại không dám nói.
Giang Lai nhỏ giọng nói: “Tuy rất nổi tiếng nhưng danh tiếng trong nghề lại không được tốt… Nghe nói… các nữ diễn viên hợp tác với ông ta đều bị ông ta… đưa lên giường.”
Nhạc Thính Phong nhất thời tìm được lý do, cả giận nói: “Thế sao lại để ông ta trao giải cho vợ tôi? Không được, kiên quyết không được, bà chủ của các anh xinh đẹp như thế, sao có thể sắp xếp một người như lão ta lên trao giải cơ chứ? Vạn nhất ở trên sân khấu lão sàm sỡ cô ấy thì sao hả?”
“Nhưng mà sếp, đó là do ban tổ chức chương trình quyết định mà.”
Giang Lai nói thầm trong lòng, nhỡ đâu… vạn nhất người đoạt giải không phải bà chủ thì sao đây?
Nhạc Thính Phong hất cằm, nheo mắt nhìn anh ta: “Tôi mặc kệ, lão ta không được là không được.”
Giang Lai cẩn thận nói: “Nhạc tổng, đây là quyết định tốt, nhưng giờ chương trình đã bắt đầu rồi, sao có thể thay đổi được. Đạo diễn kia cho dù có gan bằng trời cũng không dám ở trên sân khấu động tay động chân gì đâu, ở dưới bao nhiêu người nhìn chằm chằm như thế, lại còn chiếu trực tiếp nữa chứ.
Nhạc Thính Phong âm trầm: “Lão tử sẽ đổi, cậu nói gì cũng vô nghĩa, có thể nói cái gì khác được không?”
Giang Lai run run, liên tục nói: “Cái này… cái này… Được rồi, ông chủ, nhưng mà… anh muốn đổi thành người nào?”
Nhạc Thính Phong cong môi cười: “Cậu lại đây.”
Giang Lai cúi đầu, nghe thấy cái tên Nhạc Thính Phong nói thì mặt tái như đít nhái.