“Bởi vì nghe nói người đoạt giải thưởng năm nay là hai vị có danh tiếng cực kỳ tốt, không biết các khán giả đang theo dõi trực tiếp chương trình có nghĩ tới thần tượng nhà mình không ạ? Tôi thật sự muốn biết, không thể chờ được nữa rồi.”
Trên màn hình lớn xuất hiện vài tên nữ diễn viên, cuối cùng là tên của Yến Thanh Ti.
Màn hình chiếu đến tạo hình Chiêu Quý Phi, Yến Thanh Ti cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Đó là nhân vật đầu tiên cô diễn sau khi về nước, đảo mắt một cái đã là chuyện của một năm về trước rồi.
Trong lúc đang bần thần, Yến Thanh Ti nghe thấy người ta xướng tên mình cho đề mục nữ diễn viên mới xuất sắc nhất.
Cô sửng sốt một chút, Tần Cảnh Chi ở bên cạnh vội vàng gọi cô: “Chúc mừng cô, mau lên sân khấu đi.”
Giữa những tiếng vỗ tay, Yến Thanh Ti lấy lại tinh thần, mấy máy quay của nhà đài đã hướng sẵn về phía cô.
Cô hít sâu một hơi, đứng lên, nở nụ cười rực rỡ, hoàn mỹ nhất, xoay người ôm lấy Tần Cảnh Chi ở bên cạnh một cái ngắn ngủi.
Cô nghiêng người bước qua bốn cậu trai trẻ, bởi vì cô ngồi ở giữa nên cũng không tiện đi lại. Nhưng mấy đứa nhỏ này thực sự rất lễ phép, đều đứng dậy để cô bước ra ngoài. Yến Thanh Ti sau khi nói lời cảm ơn bọn họ bèn vẫy vẫy tay với xung quanh một chút rồi tiến lên sân khấu.
Vốn Yến Thanh Ti tưởng lúc nghe thấy tên mình cô sẽ rất khẩn trương, không ngờ sau khi hồi hộp một chút thì cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bởi vì cô tin tưởng vào năng lực của mình, cô cảm thấy diễn xuất của mình, nhan sắc của mình đều có giá trị, giải thưởng này thuộc về cô là lẽ đương nhiên, sao cô phải chột dạ chứ?
Yến Thanh Ti bước lên từng bước, mỗi một bước đều rất vững vàng, con đường phía trước, tương lai phía trước thế nào cô đều rất rõ ràng.
Nam diễn viên giành được giải thưởng này tên là Phong Tử Kì, hai người chưa từng gặp nhau, lúc đi lên sân khấu thì nắm lấy tay nhau.
Người chủ trì nói chuyện với cả hai một chút, hỏi bọn họ có hồi hộp hay không?
Phong Tử Kì nói anh ta rất hồi hộp, không ngờ mình lại được giải này, giờ anh ta rất vui vẻ.
Yến Thanh Ti lại nói mình không hồi hộp: “Tôi cũng tưởng mình sẽ hồi hộp tới phát run, nhưng khi nghe thấy tên mình được xướng lên, tôi lại rất bình tĩnh.”
Người chủ trì nói đùa rằng hôm nay nhất định là do cô mặc quần áo nên lúc đi trên thảm đỏ không bị đông lạnh, cho nên mới không run rẩy, câu nói đùa này làm cho mọi người bên dưới đều cười to.
Cuối cùng, người chủ trì nói: “Giải diễn viên mới xuất sắc này chính là lời khẳng định tuyệt vời nhất dành cho hại vị, hiện tại chúng tôi sẽ mời lên vị khách quý trao giải ngày hôm nay. Hôm nay khách quý lên trao giải vô cùng, vô cùng đặc biệt, hơn nữa cũng cực kỳ, cực kỳ lợi hại, tuyệt đối không ai có thể tưởng tượng được… Tôi có dự cảm, người đó vừa xuất hiện thì cái tên được tìm kiếm nhiều nhất đêm nay sẽ thuộc về anh ấy, nói không chừng, anh ấy cũng sẽ đoạt luôn danh hiệu người có phong thái nhất đêm nay…”
Yến Thanh Ti vừa nghe thì trong lòng đã buồn bực, trời ạ, giỏi thế cơ à?
“Xin mời tổng tài Nhạc Thính Phong của tập đoàn Nhạc thị, mời ngài lên trao giải cho hai vị đây.”
Nghe được cái tên kia, chân Yến Thanh Ti mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã oạch xuống.
Cô… không nghe nhầm đấy chứ?
Nhạc,Thính,Phong, đúng là ba tiếng này đấy chứ?
Yến Thanh Ti ngoáy ngoáy lỗ tai, cô nghe thấy dưới khán đài một trận hoan hô rền vang, quay đầu lại thì thấy một người từ sau cánh gà đi ra.
Nhìn anh, Yến Thanh Ti rất muốn nói một câu, rất sáng, giống hệt một người đàn ông luôn mang hào quang sau lưng vậy.
Giống như một ngôi sao, đi tới đâu cũng làm cho người ta chói mắt.
Vốn Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong đã quá quen mắt, chỉ cảm thấy đẹp trai hay không đẹp trai thì vẫn cứ là chồng mình thôi.