Arthur xoay người đi tới, cầm một cốc rượu lên, khóe môi anh ta nở một nụ cười xinh đẹp: “Hư ảo cuối cùng rồi cũng sẽ tan đi, chỉ có tan đi mới có thể có bắt đầu mới, chúng tôi cũng giống như vậy.”
Yến Thanh Ti coi anh là bạn tốt, nhưng anh thì không phải, ít nhất ban đầu là thế.
Đối với anh mà nói, tình bạn kia chỉ là một hàng rào vô hình mà thôi.
Hàng rào giả dối chắn ở trước mặt nên không thể đi tới, chỉ có thể đánh nát nó mới thấy được bộ mặt nguyên bản, mới có thể… nhìn người khác một cách chân thực nhất.
Mill nhìn anh, nói: “Vậy anh có từng nghĩ tới, xé bỏ hàng rào này đi rồi, nếu không thể lập mối quan hệ mới lại không thể duy trì mối quan hệ cũ nữa?”
Arthur trầm mặc…
Anh nhẹ nhàng đặt cốc rượu trong tay xuống, một lúc sau mới nói: “Tôi đã không còn biện pháp nào cả, dù sao, chuyện đã tới nước này rồi, không thể nào dừng lại được nữa.”
Mill gật đầu: “Nói cũng đúng, Lạc Thành lạnh thật, hình như không bao lâu nữa là tới ngày lễ lớn nhất của họ rồi.”
“Đúng thế… là ngày lễ lớn nhất, Tết âm lịch.”
Arthur ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc.
Bên ngoài bắt đầu tối dần, có thể nghe được tiếng gió ù ù mơ hồ.
Arthur đứng lên: “Tôi mệt rồi, đi nghỉ trước đây.”
“Ừ.”
Arthur đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Anh ngồi ở trên giường, lấy điện thoại di động ra, mở album, nhìn một bức ảnh chụp.
Đó là ảnh chụp chung duy nhất của anh và Yến Thanh Ti. Hai người tự chụp, Yến Thanh Ti cười xán lạn, đó là lần duy nhất mà anh thấy cô cười tươi đến vậy.
Ngón tay thon dài của Arthur nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Yến Thanh Ti trên bức ảnh rồi đột nhiên anh nở nụ cười. Kỳ thực… anh…
Thôi bỏ đi, coi như chưa nghĩ gì.
Rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện bọn họ đều không thể khống chế được.
Giống như lần đầu gặp Yến Thanh Ti, anh cũng không ngờ có một ngày họ lại lâm vào tình thế như ngày hôm nay.
Arthur bỏ điện thoại di động xuống, cởi giầy nằm ra giường.
Nơi này là quê hương của Monica, rốt cuộc anh cũng tới rồi.
Nơi này thật khác nước M, cô cũng thay đổi rồi.
…
Nghe lén cuộc đối thoại của hai người kia xong, Tô Trảm bật máy ghi âm, nghe đi nghe lại thêm vài lần nữa.
Sau đó, Tô Trảm đi đi lại lại ở trong phòng. Hai người ngoại quốc này tuy không để lộ nhiều tin tức lắm, nhưng cũng đủ làm cho anh ta cảm thấy mục đích của họ không đơn giản.
Tên Arthur kia đại khái là có cảm tình phức tạp với Yến Thanh Ti.
Hiện tại có quá ít tin tức hữu dụng, Tô Trảm sai người tiếp tục nghe lén, còn anh dẫn theo người tới bệnh viện.
Nhạc Thính Phong đã dọn đường ở bệnh viện từ trước, đám người Tô Trảm tới liền tới thẳng phòng bệnh.
Rầm một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, Tằng Lí quay đầu nhìn người vào, vẻ mặt không khác nào như thấy quỷ…
Anh ta chỉ vào Tô Trảm, run run giọng nói: “Mẹ nó… Anh… Anh…”
Tô Trảm chậm rãi đi qua, ánh mắt nhìn tới cái chân đã gãy của Tằng Lí.
Chân trái của Tằng Lí đã được bó bột, được treo lên, anh ta nằm trên giường không thể di chuyển được.
Ánh mắt Tô Trảm như một con dao nhỏ, Tằng Lí bị nhìn mà không khỏi run cả người. Anh ta cũng không hận Tô Trảm, ngoại trừ sợ thì không dám có ý gì khác, nhớ lúc ở trên xe, lúc chân trái bị đánh gãy, anh ta liền cảm thấy sống không bằng chết.
Tằng Lí lắp bắp nói: “Anh muốn… Anh còn muốn gì nữa… Sau này… Sau này, tôi sẽ không tới gần Quý Miên Miên nữa. Tôi sẽ cút rất xa, không được sao?