Yến Thanh Ti ở phía sau nhẹ nhàng kéo Nhạc Thính Phong, nếu cô đã không muốn xé rách mối quan hệ hiện tại với Arthur thì tốt nhất nên duy trì vẻ bề ngoài thân thiết mới đúng.
Nhạc Thính Phong lập tức cười nhẹ: “Đương nhiên, tôi tin tưởng ngài Arthur đây và Thanh Ti có một tình bạn cực tốt đẹp, Hôm qua Thanh Ti đã nói với tôi, anh và cô ấy là bạn bè sinh tử chi giao, không biết anh Arthur có hiểu ý của câu “sinh tử chi giao” mà người dân nước tôi hay nói hay không?”
“Cái đó… cũng không hiểu lắm, mong anh Nhạc giải thích một chút.”
Nhạc Thính Phong cầm tay Yến Thanh Ti, nói: “Cái gọi là sinh tử chi giao chính là có thể vì đối phương mà từ bỏ tính mạng của mình. Tình bạn này thậm chí còn vượt qua cả tình yêu. Hôm qua, lúc Thanh Ti nói mấy lời này, tôi cực kỳ ghen tị với anh, anh chính là người đầu tiên làm tôi cảm thấy ghen tị đấy… hơn nữa, lại là đàn ông.”
Arthur sửng sốt nhìn về phía Yến Thanh Ti, ánh mắt có chút khiếp sợ.
“Em…”
Arthur đột nhiên không biết nói cái gì, rất nhiều điều muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng, anh không thể nói thành lời.”
Yến Thanh Ti cười nói: “Tôi thật sự coi anh là bạn tốt nhất đời này của tôi, cũng hy vọng… tình bạn này của chúng ta sẽ mãi mãi khong biến mất.”
Nếu không có chuyện xảy ra, ở trong lòng Yến Thanh Ti, thật sự sẽ không có ai có thể thay thế được Arthur.
“Không đâu, vĩnh viễn… sẽ không.” Thanh âm của Arthur run run.
“Thanh Ti, bạn của con tới chơi à?” Nhạc phu nhân từ trong phòng bếp đi ra, thấy ba người đứng ở trước cửa, không khí hơi khác lạ thì vội vàng nói.
“Vâng, tới đây… Arthur, giới thiệu với anh, đây là mẹ chồng tôi.”
Yến Thanh Ti kéo tay Nhạc phu nhân: “Mẹ… đây chính là người bạn tốt nhất của con, Arthur…”
Nhạc phu nhân nhìn Arthur, không nhịn được khen: “Ai nha, thằng bé này thật xinh trai, so với những người nước ngoài trước đây bác gặp chẳng giống tí nào cả. Bộ dáng này, gương mặt này thật xinh đẹp.”
Arthur vội vàng nói: “Chào phu nhân, cháu là Arthur.”
Nhạc phu nhân kinh ngạc: “Trời ạ, còn nói tiếng Hán giỏi như vậy…”
Arthur cười: “Trên người cháu có một phần tư huyết thống Trung Quốc, bà nội cháu là người Trung, vậy nên trước đây cháu thường được bà dạy tiếng Hán cho.”
“A, thảo nào nói tốt như thế. Nhìn mặt cháu đúng là khá giống với chúng ta.”
Yến Thanh Ti cũng biết một ít chuyện về bà của Arthur, hồi đó lúc mới tới nước M liền gả cho ông nội của anh.
Trước kia cô chỉ nghĩ gia đình Arthur là một gia đình bình thường ở nước M. Nhưng hiện tại, với những việc mà Arthur làm, với thế lực mà anh có, Yến Thanh Ti không thể ngẫm lại quá trình mình ở cạnh anh trước kia. Sau khi nghĩ lại thì cảm thấy đúng là có chỗ không ổn. Gia đình Arthur không phải gia đình bình thường, cô chưa từng thấy ảnh anh chụp chung với bất kỳ ai trong gia đình.
Nhạc phu nhân kéo tay Arthur nói chuyện, Yến Thanh Ti chỉ ở một bên nghe.
Anh thật sự là một người biết chọc cười người khác, Nhạc phu nhân vừa nói vừa cười không ngừng.
Thím Ngũ dọn cơm lấy, mấy người liền ngồi xuống.
Nhạc phu nhân nói: “Arthur, đừng làm khách nhé, cháu là bạn của Thanh Ti, chúng ta sẽ không coi cháu như người ngoài. Có làm chút cơm rau, cháu có biết dùng đũa không, có cần thay bằng dĩa không?”
“Không đâu, cháu biết cầm đũa mà, trước đây trong nhà cháu cũng thường xuyên ăn đồ Trung.”
Nhạc phun nhân thấy anh cầm đũa rất thuần thục thì lại không nhịn được khen anh vài câu.