Ánh sáng trong ảnh gần như rất mờ, lại còn là ảnh chụp lại nên độ nét không cao, nhưng Yến Thanh Ti quá quen thuộc với Nhạc phu nhân rồi nên chỉ cần liếc mắt liền nhận ra ngay.
Tay chân Nhạc phu nhân đều bị buộc chặt, ngồi trên sô pha cũ nát, biểu trình trên mặt vô cùng hoảng sợ.
Trên người không nhìn ra chỗ nào bị thương, nhưng bộ dáng hoảng sợ của bà cũng đủ là Yến Thanh Ti khiếp hãi rồi.
Di động trong tay Yến Thanh Ti rơi xuống, phát ra một tiếng vang trầm đục, cô lập tức giật mình tỉnh lại.
Người trong ảnh chính là Nhạc phu nhân, bà thật sự bị trói lại, nhưng sao bác lại nói là không? Chẳng lẽ bác lừa cô?
Không đúng, hôm đó chính mắt thím Ngũ nhìn thấy Nhạc phu nhân mua caravat rồi lên xe rời đi mà.
Lúc đó, mẹ được người của bác bảo vệ, từ lúc lên máy bay tới lúc hạ cánh xuống thủ đô cũng không có gì nguy hiểm.
Chắc chắn không thể nào động chân động tay vào thời gian đó được.
Tay chân Yến Thanh Ti lạnh nhưng băng, cúi người nhặt di động lên.
“Mình không được hoảng hốt, mình phải làm rõ ràng mọi chuyện đã…”
Cô đi đi lại lại ở trong phòng, nếu gọi điện thoại cho bác, có khi câu trả lời vẫn giống như những gì thư ký nói mà thôi. Nếu mẹ thật sự bị bắt cóc, có lẽ Nhạc Thính Phong cũng không biết.
Cô muốn chứng thực xem Nhạc phu nhân có ở đó không liền bấm gọi, cuộc gọi đầu tiên có chuông.
Cô lại gọi thêm lần thứ hai, vẫn có chuông.
Nhưng vẫn không có ai nghe máy. Yến Thanh Ti sốt ruột, lòng bàn tay toát ra đầy mồ hôi, lần này nếu vẫn không có ai nghe máy nữa thì chắc chắn là có vấn đề.
Yến Thanh Ti tiếp tục gọi…
Tiểu Triệu tủm tỉm cười đưa điện thoại cho Nhạc phu nhân giả: “Phu nhân, ngài không nghe điện thoại sao?”
Nhạc phu nhân giả cố tình làm rơi hỏng điện thoại, cô đã nhanh chóng mang một chiếc điện thoại mới tới.
“Khụ khụ… Vừa rồi thất thần nên không nghe thấy chuông.” Nhạc phu nhân giả bất an trong lòng.
Yến Thanh Ti cứ liên tục gọi, nếu cô ta tiếp tục không nhận thì chắc chắn sẽ bị hoài nghi, mà cô ta không thể tiếp tục làm rơi di động lần nữa. Loại chuyện này làm lần đầu thì tốt, làm lần thứ hai thì chẳng khác nào gợi cho người ta nghi ngờ mình.
Nhạc phu nhân giả liếm liếm khóe miệng, vươn tay nhận lấy di động, trong lòng khẩn trương, tay còn hơi run run.
Cô ta âm thầm mắng Yến Thanh Ti vài lần, sao vẫn cứ gọi chứ, có chuyện gì quan trọng mà cứ gọi mãi thế?
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Tiểu Triệu, Nhạc phu nhân giả cắn răng một cái, tiếp nhận cuộc gọi.
Cô ta tự trấn an mình, không sao, Hạ An Lan đối mặt còn không nhận ra thật giả, Yến Thanh Ti ở bên kia đầu dây làm sao có thể phát hiện ra được chứ?
Cô ta liền mở miệng: “Alo, Thanh Ti à, có việc gì thế?”
Cô ta cố gắng bắt chước giọng của Nhạc phu nhân, qua điện thoại nên cũng không nghe ra quá nhiều khác biệt.
Yến Thanh Ti vừa nghe thấy tiếng Nhạc phu nhân thì trong lòng nghi ngờ càng sâu. Nếu người trong ảnh là Nhạc phu nhân thật thì người đang nghe máy là ai đây?
Yến Thanh Ti mở miệng, nói: “Mẹ, sao mẹ không nghe máy thế, con còn tưởng mẹ xảy ra chuyện gì?”
Nhạc phu nhân giả cẩn thận trả lời: “Để con lo lắng rồi, lúc sáng con gọi, mẹ đang định nghe thì làm rơi máy điện thoại nên vỡ luôn…”
Yến Thanh Ti nhíu mày, sao ngữ khí nghe có vẻ là lạ, cô và mẹ chồng nói chuyện trước giờ luôn thân mật, giống hệt như hai mẹ con ruột thịt vậy.
Trong lòng Yến Thanh Ti hoài nghi càng sâu, cô chuẩn bị thử đối phương một chút.