Quý Miên Miên chạy như điên, đảo mắt đã lao vào thang máy.
Lãnh Nhiên giờ mới kịp phản ứng, há mồm kêu: “Miên Miên… Miên Miên… Cô đi đâu thế?”
Nhưng người đã sớm đi vào thang máy mất rồi.
Lãnh Nhiên lo lắng đuổi theo, nhưng thang máy kia đang được sử dụng.
Lãnh Nhiên chạy vào cầu thang bộ, cậu chạy rất nhanh, trong cầu thang bộ chỉ có bước chân của một mình cậu.
“Nha đầu đó đột nhiên chạy đi đâu chứ, người cô ấy nói là ai…” Lãnh Nhiên vừa chạy vừa lầm bầm, anh cảm thấy Quý Miên Miên giống như nổi điên, căn bản không thể khống chế.
Đại khái chạy xuống sáu, bảy tầng lầu thì gặp một người mặt đồ đen, đội mũ đang từ từ đi xuống, hai người vừa vặn gặp nhau ở chỗ chiếu nghỉ.
Lãnh Nhiên hét lên: “Nhường đường, nhường đường…”
Cậu lách qua người nọ, rất nhanh kéo dài khoảng cách.
Sau khi cậu chạy ra rồi, người nọ dừng lại.
…
Lãnh Nhiên chạy đến lầu một thì Quý Miên Miên cũng ở trong thang máy đi ra, đang điên cuồng tìm kiếm quanh tiểu khu.
Lãnh Nhiên mệt muốn chết, cậu giữ tay Quý Miên Miên lại: “Miên Miên… Cô làm sao thế, muốn tìm ai, nói với tôi, tôi sẽ tìm giúp cô.”
Hốc mắt Quý Miên Miên đỏ bừng, cô hoang mang lo sợ như một đứa nhỏ lạc đường, cô nhìn Lãnh Nhiên, nói: “Diệp Thiều Quang, anh tìm Diệp Thiều Quang giúp tôi… Anh ấy đã trở lại.”
Lãnh Nhiên kinh hãi, kêu lên: “Miên Miên…”
Quý Miên Miên giơ chìa khóa nhà lên: “Chìa khóa trong nhà chỉ tôi và anh ấy mới có, chìa khóa của tôi đã để quên trong nhà, còn chưa lấy ra… Nhất định là anh ấy đã tới đây và đặt chìa khóa ở đó, nhất định là anh ấy… Lãnh Nhiên, vừa rồi anh chạy ở cầu thang bộ, anh có thấy anh ấy không, có gặp người nào không?”
Lãnh Nhiên nghe Quý Miên Miên nói xong thì cảm thấy vô cùng đau lòng, cô nhớ người kia tới phát điên rồi.
Cậu nói: “Miên Miên, cô bình tĩnh lại một chút, nghe tôi nói được không?”
Vừa rồi cậu có đụng phải một người ở cầu thang, nhưng người đó chắc là người sống ở khu này, không phải Diệp Thiều Quang.
Quý Miên Miên lắc đầu: “Sao tôi có thể bình tĩnh được, rõ ràng anh ấy đã tới đây, sao lại không gặp tôi? Tôi muốn nhanh đi tìm anh ấy.”
“Miên Miên…” Lãnh Nhiên cao giọng. “Cái chìa khóa kia có lẽ trước đây đã có ở đó rồi, hôm nay mới lộ ra ngoài thôi... Người đã chết rồi sao có thể trở về, Miên Miên… Đừng lừa dối mình nữa…”
Lãnh Nhiên biết nói ra những lời này sẽ làm người ta thương tâm, hiện tại có lẽ Quý Miên Miên không muốn nghe những lời này nhất.
Nhưng… nếu không nói, cô sẽ mãi chấp mê bất ngộ, sẽ mãi nhốt mình trong thế giới hoang tưởng đó mà không chịu đi ra, vẫn không chịu tin vào sự thật.
Mà sự thật là Diệp Thiều Quang đã chết.
Cho dù không bị bom nổ chết thì rơi xuống dòng sông chảy xiết như thế, sao có thể sống nổi đây? Huống chi… huống chi… huống chi trước đó anh ta còn bị thương nữa.
Quý Miên Miên đẩy mạnh Lãnh Nhiên ra: “Anh nói bậy. Đúng thế, trước kia tôi cũng nghĩ là anh ấy đã chết, nhưng… Hiện tại tôi lại cảm thấy anh ấy còn sống, anh ấy chưa chết, tôi có thể cảm nhận được anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ tôi lại, anh ấy nhất định sẽ quay về tìm tôi, nhất định…”
Tinh thần của Quý Miên Miên lúc này thật không xong, nhưng… dù là ai đi chăng nữa, nếu rơi vào trường hợp này cũng sẽ không tốt được.
Cô tiếp tục đi tìm người, liên tục gọi tên Diệp Thiều Quang.