“Đúng thế, chắc chắn là như vậy, Mộ Dung Miên là sư đệ của Yến Thanh Ti, bọn họ đều là nghệ sĩ của Nhạc thị, Mộ Dung Miên nhất định là đang muốn nịnh nọt Yến Thanh Ti rồi.”
Cô ta vẫn rất tự tin vào bản thân mình, cảm thấy 10 Quý Miên Miên cũng không bì được với mình. Mộ Dung Miên mắt bị mù hay sao mà lại bày ra vẻ sơn hào hải vị không cần, chỉ muốn ăn loại trái dại như Quý Miên Miên chứ?
“Đi, về, buổi tối bảo người ta hầm canh mang tới khách sạn.”
“Nhớ rồi…”
…
Trở lại phòng hóa trang, mặt Quý Miên Miên vẫn còn đỏ. Vừa rồi cô nói ra những lời kia trước mặt Phương Duyên Duyên thì trong lòng rất lo lắng, giờ vẫn còn thấy chưa yên.
Có thể ở trong làng giải trí lăn lộn, ai mà chẳng có người chống lưng chứ?
Phương Duyên Duyên so với mấy nữ diễn viên khác thì nổi tiếng hơn, tài nguyên nhiều, không phải vì cô ta diễn xuất tốt mà là vì hậu trường của cô ta không kém.
Quý Miên Miên trực tiếp đối đầu với cô ta, cô không sợ mình bị trả thù mà lo lắng cô ta sẽ đối phó với Mộ Dung Miên.
Mộ Dung Miên ngồi xuống để Quý Miên Miên tháo phục trang cho mình.
Trong lòng cô không yên, Mộ Dung Miên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình: “Nghĩ gì thế?”
Quý Miên Miên bừng tỉnh, hỏi: “Em… vừa rồi có phải rất liều lĩnh không?”
Cô cắn cắn môi, ảo não nhìn Mộ Dung Miên.
“Liều lĩnh cái gì? Không nên ghen à? Hay là không nên có địch ý với người phụ nữ có ý đồ với người đàn ông của mình?”
Quý Miên Miên vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em lo lắng cô ta sẽ trả thù, sẽ đem tới phiền toái cho anh.”
“Thế thì chúng ta tìm cô ta phiền toái trước đi, được không?”
Tím Quý Miên Miên đập mạnh: “A?”
“Người đàn bà đó mà em còn để vào mắt à? Khí phách lúc nãy đâu hết cả rồi? Anh còn tưởng giờ em trở nên thông minh hơn rồi chứ?”
Mộ Dung Miên không sợ Phương Duyên Duyên sẽ làm ra cái gì, anh thậm chí còn không nhớ rõ diện mạo của cô ta. Mỗi lần cô ta lân la tới làm quen nói chuyện với anh, anh đều mắt điếc tai ngơ, coi cô ta như không khí.
Cho dù sau lưng Mộ Dung Miên không có thế lực nào để dựa dẫm, chỉ cần dựa vào đầu óc và một bụng đầy ý tưởng xấu xa của anh, ai có thể làm gì anh chứ?
Quý Miên Miên chu môi, nói: “Em không thông minh có phải anh không biết đâu?”
Mộ Dung Miên cúi đầu dựa vào ngực Quý Miên Miên: “Không sao, anh thông minh là được rồi.”
Cô không cần phải quá thông minh, cô cũng không cần phải am hiểu lòng người, cô chỉ cần có anh là được.
Quý Miên Miên cứng đờ cả người, đỏ mặt, đẩy bả vai anh một cút: “Đừng có cọ loạn lên thế…”
“Anh không cọ loạn, anh cố tình mà.”
Quý Miên Miên…
Cô giữ lấy mặt Mộ Dung Miên, tẩy trang cho anh: “Đừng cử động, để em tháo trang sức đã.”
“Miên Miên…” Mộ Dung Miên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng như gió xuân.
“Ừ…” Quý Miên Miên tùy tiện trả lời một câu.
Mộ Dung Miên ôm lấy eo cô, nói: “Quay xong bộ này, anh không làm diễn viên nữa có được không?”
Quý Miên Miên không hề suy nghĩ, trực tiếp gật đầu: “Được.”
Mộ Dung Miên tưởng cô chưa nghe rõ lại nhắc lại: “Anh nói là không làm diễn viên nữa…”
Anh về làm nghệ sĩ, vào văn phòng của chị Mạch cũng chỉ là vì muốn được ở bên Quý Miên Miên.