Người hầu vốn đang rất khẩn trương, nghe thấy Mộ Dung Miên nói câu này liền trong nháy mắt biểu tình biến thành kinh ngạc.
Mẹ ơi, đây vẫn là thiếu gia nho nhã, lễ độ sao?
Trốn sau lưng một cô gái xin bảo vệ mà… có thể thản nhiên như thế, khẩu khí này như thể mọi chuyện vốn phải là như vậy, chuyện này… đảo vai hết rồi sao?
Cô ta nhìn Quý Miên Miên, chỉ thấy cô không hề có chút nào không ổn, ngược lại còn gật đầu: “Anh yên tâm, có em ở đây, sẽ không ai có thể làm anh bị thương.”
Nữ giúp việc kia cảm thấy như trời long đất lở, thế giới này hình như cũng hư ảo hết rồi.
Mộ Dung Miên cầm tay Quý Miên Miên: “Vẫn là bà xã tốt nhất, có em ở đây, anh còn sợ cái gì.”
Nữ giúp việc…
Mộ Dung Miên xoay người nói với cô ta: “Nói với tất cả những người giúp việc, bảo họ đi ra ngoài cổng lớn. Nói với họ, nếu họ để Mộ Dung Thúy Đình kia vào được trong này thì tất cả sẽ bị đuổi.”
Người giúp việc vẻ mặt rất khó xử: “Nhưng… Thiếu gia, phu nhân Martin thật sự rất…”
Bọn họ đều đã được chứng kiến sự lợi hại của Mộ Dung Thúy Đình, nói bà ta là người chua ngoa đanh đá vẫn còn là quá cất nhắc rồi.
Ngoan độc, tàn bạo, ngu xuẩn…
Mộ Dung Miên cười lạnh: “Thật sự làm sao, cũng không phải có ba đầu sáu tay gì, lợi hại mấy cũng chỉ có một mình. Các người đông như thế mà còn sợ không khiêng được bà ta đi à?”
“Nhưng… Đó là em gái của tiên sinh.”
“Em gái thì sao? Các người hình như đã quên tôi mới là con trai duy nhất của Mộ Dung Chí Hoành, là người thừa kế duy nhất, cũng là chủ nhân của các người đúng không? Đừng nói cha tôi không ở nhà, cho dù ông ấy ở đây thì cái nhà này cũng phải do tôi định đoạt. Tôi còn ở đây, từ nay về sau, một nhà họ đừng mong bước vào nhà Mộ Dung dù là nửa bước.”
Mộ Dung Miên phải thu thập Mộ Dung Thúy Đình tới mức làm cho bà ta không dám tới đây nữa.
Người giúp việc run lên: “Vâng, tôi hiểu rồi, thiếu gia, chúng tôi đã biết phải làm gì.”
Trước kia Mộ Dung Miên rất gần gũi làm cho đám người hầu chẳng có mấy ai sợ anh ta cả, còn Mộ Dung Thúy Đình mới thật sự là bóng ma trong lòng họ.
Mộ Dung Miên vẫy tay bảo cô ta đi đi.
Người giúp việc đi rồi, Quý Miên Miên nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Mộ Dung Miên kéo tay cô: “Vội gì, anh khát nước rồi, chúng ta về uống chén nước đã.”
“Họ giết tới cửa rồi, chúng ta không đi nghênh đón à?”
“Để cho bà ta cứ làm ầm ĩ một hồi đi, bà ta đến gây chuyện thì nhất định anh phải đi gặp à?” Mộ Dung Miên kéo Quý Miên Miên đi về phía biệt thự.
Quý Miên Miên vội hỏi: “Ý của anh là mặc kệ bà ta à?”
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Anh muốn bà ta hiểu ra một điều, ở nhà này, lời anh mới là lời của chủ.”
Đối phó với loại đàn bà suốt ngày cả vú lấp miệng em như Mộ Dung Thúy Đình thì không thể đu theo bà ta được, vì thế anh cố tình không cho bà ta được như ý, rồi anh sẽ dần dần tước bỏ sự ưu việt này của bà ta giống như cạo vỏ khoai tây vậy.
Vừa vào phòng khách đã thấy Mộ Dung phu nhân đang đi đi lại lại sốt ruột.
“Làm sao đây, Mộ Dung Thúy Đình đã tới rồi.”
Mộ Dung Miên kéo Quý Miên Miên ngồi xuống, không thèm để ý, đáp: “Gấp gì, con đã bảo người làm ra ngoài chống đỡ rồi.”
Mộ Dung phu nhân nhớ tới bộ dáng hung hãn của Mộ Dung Thúy Đình thì cực kỳ đau đầu, nói: “Sao mà họ có thể ngăn nổi cô ta chứ?”
“Không ngăn được thì đuổi hết đi, kiếm một đám có thể ngăn được ấy mà dùng. Nếu một người đàn bà cũng không ngăn nổi thì còn tới đây làm gì, dưỡng lão à?”
Mộ Dung phu nhân ngồi xuống hỏi: “Con muốn tránh không gặp?”
Mộ Dung Miên nhíu mày: “Gặp, tất nhiên là phải gặp chứ, nhưng… không phải bây giờ.”