“Mẹ tôi đang suy nghĩ thay cho anh, nếu anh cưới một cô gái thô lỗ thế này thì cô ta có thể giúp anh được gì chứ? Việc buôn bán không phải dựa vào sức mạnh, trên đời này, sức mạnh không thể nào so sánh với đầu óc, trí tuệ. Anh cho rằng tôi muốn được gả cho anh sao? Là cha của anh mang ơn mẹ tôi, sau đó cầu xin mẹ tôi gả tôi cho anh...”
Phu nhân Jones càng nghe càng xanh mặt, khi bà muốn ngăn cản con gái mình thì đã không kịp nữa, tất cả những gì muốn nói, nó đều nói hết ra mất rồi.
“Nếu đã như vậy thì rất tốt, tôi sẽ không để tiểu thư Jessica chịu uỷ khuất. Cô đã thấy Mộ Dung gia không vừa mắt, gia tộc chúng tôi cũng không chứa nổi Bồ Tát sống như cô, huống chi tôi đã kết hôn rồi, cô nói vợ tôi có thể giúp tôi cái gì đây? Vợ tôi có thể đem toàn bộ những người tính kế với tôi đuổi đi toàn bộ, dù cho đầu óc họ có tốt đến đâu, chỉ cần một quyền của vợ tôi đánh xuống là đều có thể giải quyết được.”
Bạo lực, đôi khi còn tốt hơn một cái đầu giỏi toan tính.
Quả là một kẻ miệng lưỡi lợi hại, lưỡi xán hoa sen, chỉ cần một chuyện là có thể bám vào để phát triển, không hề phải chịu lép vế.
Jessica cắn răng: “Anh quả thực không biết tiếp thu...”
Phu nhân Jones gào lên: “Jessica.”
Jessica im lặng, chỉ hừ một tiếng.
Phu nhân Jones thở dài, nói: “Cô và cha con là bạn bè lâu năm, mới ngày nào cô còn ôm con trong tay, khi ấy con còn quá nhỏ, tất nhiên không nhớ rõ, nhưng cô và cha con luôn hy vọng hai nhà có thể kết thành thông gia. Cô cũng cảm thấy con là đứa nhỏ tốt, có thể mang lại cho Jessica hạnh phúc, đồng thời Jessica cũng có thể mang đến lợi ích cho con, chẳng hạn, nhà chúng ta có thể giúp con...”
Bà ta tưởng rằng chỉ cần nói rõ ràng xem gia tộc nhà họ Jones có thể giúp Mộ Dung Miên thế nào là được, nhưng đáng tiếc, người ta căn bản không muốn nghe bà ta nói. Mộ Dung Miên trực tiếp cắt ngang lời bà ta: “Đa tạ phu nhân quan tâm, nhưng tôi vẫn giữ quan điểm của mình, vợ là do mình lựa chọn, cha tôi là cha tôi, ông ấy không quyết định thay cho tôi được, về phần tôi hiện tại, tôi tự thấy mình rất tốt, vợ của tôi còn có thể giúp tôi đuổi đi những kẻ dám bắt nạt tôi.”
Quý Miên Miên nghiêng đầu cười, nói: “Nếu phu nhân không tin, có thể thử xem, công phu của tôi rất lợi hại đó.”
Hô hấp của phu nhân Jones liền trầm xuống, nếu không phải bà ta có khả năng nhẫn nhịn phi thường thì xem chừng đã phát điên.
“Xem ra, Randy, con thật sự đã hạ quyết tâm rồi.”
Mô Dung Miên: “Chắc chắn, cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới việc thay đổi.”
“Vậy chúng ta trước hết hãy bình tĩnh lại một chút, hôm nay chúng ta đến đây cũng là để thăm cha của con, lời nói của cô cũng chỉ là hy vọng con có thể suy nghĩ cẩn thận một phen. Để có thể trưởng thành, suy tính việc lớn thì nhất định phải nhìn về lâu dài.” Phu nhân Jones nói với ý vị thâm trường.
Mộ Dung Miên cầm tay Quý Miên Miên, ngẩng đầu: “Lời nói của phu nhân không hẳn đúng rồi, không phải mỗi người đến muốn mưu thành việc lớn, tôi đã nghĩ đến những việc đơn giản hơn, mặt khác... phu nhân không cần phải gặp cha tôi đâu, bác sĩ nói ông cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.”
“Chúng ta là bạn, cha con...”
“Phu nhân, sao người còn không chịu hiểu, người đó là cha tôi, còn giờ, ở nơi này, lời nói của tôi vẫn có trọng lượng.” Bộ dáng của Mộ Dung Miên quả thật rất tuấn mỹ, lại thêm thanh âm ôn nhuận nhưng lại để lộ ra một cỗ khí phách tự tin bá đạo.
Phu nhânJones...
Bà ta nghe đến đây đã rõ ý tứ của Mộ Dung Miên chính là: Nơi này do ông mày quyết định, tôi không cho bà gặp thì bà đứng đây chờ tới chết cũng không để làm gì, đừng lãng phí thời gian nữa.
Jessica buồn bực, toan mở miệng thì bị Jones phu nhân ngăn lại.