Vừa dứt lời, một hàng nhân viên bưng theo thùng giấy ở ngoài cửa lần lượt đi vào, trên thùng giấy có viết tên của từng người, bên trong đều chứa những vật dụng cá nhân trên bàn làm việc của những người đó.
Sau khi Mộ Dung Miên nói xong, quần chúng trợn mắt há mỏ, ý là muốn họ mang theo đồ của mình rồi cút đi?
Không ai nói gì, cả phòng họp chìm vào trong sự im lặng.
Sau khá lâu, cuối cùng cũng có một người đứng dậy, dùng sức đập mạnh xuống bàn: “Mộ Dung Miên, anh có ý gì đây?”
Có anh ta mở đầu, những người khác cũng lần lượt đứng lên, ai nấy đều phẫn nộ, mắt nhìn Mộ Dung Miên nhưng muốn bắn ra lửa...
Quát lớn: “Đúng thế! Anh muốn làm gì?”
Mộ Dung Miên phẩy tay: “Bộ tôi nói rất phức tạp sao? Hay là các người nghe không hiểu lời tôi nói, ý nghĩa rất đơn giản mà, các người bị đuổi rồi.”
“Anh dựa vào gì?”
“Anh có tư cách gì đuổi chúng tôi?”
Mộ Dung Miên cười hếch khóe môi, trong nụ cười lộ ra vài phần yêu khí: “Bởi gì công ty này là của nhà tôi, tôi muốn đuổi cậu thì cậu phải... cút cho tôi!”
Nếu không phải hôm qua người đông, nếu xử lý không tốt sẽ gây lớn chuyện, nếu không hôm qua anh ta đã kêu những người này biến đi rồi.
Người nào người nấy đều vô dụng, tham lam ích kỷ, là con sâu đục khoét công ty, vậy mà còn tham muốn nhiều hơn, thăng chức, tăng lương, không sợ bị đập chết sao?
Quý Miên Miên sau lưng Mộ Dung Miên hất cằm lên, hừ, chồng chị bá đạo thế đó!
Kêu các người, thì các người đều phải cút đi hết.
À quên mất, ông xã là Mộ Dung Miên giả, nhưng mặc kệ dù sao bây giờ thấy vẫn rất đẹp trai.
Trong đám người đó, người thứ hai rời đi vào hôm qua, cái người chạy đến bệnh viện thăm con trai, hắn trầm giọng nói: “Chúng tôi đều là người được đích thân chủ tịch cũ bổ nhiệm, cho dù muốn đuổi cũng không phải do cậu... tóm lại cũng không phải do cậu quyết định.”
Mộ Dung Miên không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại: “Anh họ à, quầng thâm mắt anh đậm ghê, xem ra hôm qua không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng rồi. A, em thấy trên cổ có vết cào, có nghiêm trọng lắm không?”
Tim người đó chợt giật thót, tên khốn đó cái gì cũng biết.
Hắn ta siết chặt nắm tay: “Không cần cậu lo.”
Mộ Dung Miên nghiêm túc gật đầu: “Cũng đúng, đúng là không cần đến tôi lo, dù sao tôi bây giờ tôi vẫn chưa có con, lại cũng chẳng cần đi nuôi con giùm người khác.”
“Cậu...cậu...” Người đó mặt mày đỏ bừng, mạch máu dường như sắp nổ tung.
Hôm qua đến bệnh viện, con trai mất máu quá nhiều bắt buộc phải truyền máu. Con trai của hắn, hắn tự nhiên không thể từ chối, nhưng tiểu tình nhân của hắn khóc lóc không cho hắn đi xét nghiệm máu.
Hắn thì quan tâm đến con trai, đâu thể nghĩ nhiều như thế, kết quả y tá nói với hắn, con trai có nhóm máu A, hắn là nhóm máu B, thử hỏi xem một lão già nhóm máu B làm sao có thể sinh ra được một thằng con mang nhóm máu A?
Hắn suýt chút bị tức chết, hắn lôi vợ nhỏ ra đập một trận, lúc đó mới biết trong lúc ở với hắn, ả ta đã có bạn trai, hơn nữa còn dây dưa không dứt, biết được hắn thích con trai, vừa hay ả lại mang thai nên sinh nó ra luôn.
Mộ Dung Miên cười lạnh: “Anh họ lúc nãy có nói, các người được cha tôi bổ nhiệm lên, đúng thế, nhưng chuyện đó chẳng hề liên quan đến việc tôi đuổi các người? Cha tôi đã già, nhà Mộ Dung ngày nay do tôi làm chủ, tôi nhìn không vừa mắt các người thì sẽ kêu các người biến đi, còn cần các người đến chất vất sao?”
“À đúng rồi...”
Mộ Dung Miên đưa tay ra, Mộ Dung phu nhân đưa cho anh ta một tập văn kiện, anh ném nó lên bàn, “Anh họ đừng quên trả lại số tiền công đã biển thủ, nể tình tốt xấu gì chúng ta cũng là người thân với nhau, tôi sẽ cho anh thời gian ba ngày.”