“Tôi chỉ muốn gả Jessica cho Randy, Chí Hoành cũng đồng ý, nếu không phải cô cho tôi biết Randykhông phải con ruột của Chí Hoành, tôi không bao giờ làm như vậy, không phải sao? Tôi biết cô sợ hãi, tôi cũng hiểu nỗi lo lắng hiện tại của cô, nhưng cô không thể nói xấu tôi như vậy được!”
“Nói xấu? Tôi nói xấu bà? Con mụ đê tiện, tôi phải đánh chết bà...” Mộ Dung Thuý Đình đã tức đến nỗi mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ - phải đánh chết người phụ nữ này, nếu không phải vì bà ta, sao ả có thể làm chuyện này, kết quả khi mọi sự vỡ lở, ả ta lại phủi mông, đem tất cả sai lầm đổ lên người bà ta, còn bản thân mình lại tiếp tục diễn vai Bạch Liên Hoa.
Không một ai tiến lên ngăn cản, cũng không có người nào hé răng, ngay cả Mộ Dung Chí Hoành cũng lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thuý Đình ẩu đả với phu nhânJones.
Mộ Dung Thuý Đình đánh không lại Quý Miên Miên, nhưng bà ta lại thừa sức đối phó với loại phu nhân quen sống an nhàn sung sướng như phu nhânJones.
Phu nhân Jones bình thường tự cao tự đại là thế nhưng khi động vào loại nữ nhân như thế này, căn bản chỉ có thể im lặng chịu đòn.
Quý Miên Miên nắm tay thành quyền, cảm thấy tay chân ngứa ngáy, cũng muốn xông lên.
Mộ Dung Miên ôm bả vai nàng, gấp gáp gì chứ, loại sự tình hai con chó điên cắn loạn thế này, em xen vào làm gì?
Mộ Dung phu nhân cảm thấy trong lòng vô cùng vui thích.
Mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của phu nhân Jones toàn bộ bị xoã tung, từng đợt, từng đợt rơi trên mặt đất, gương mặt không khác gì bị mấy chục con gà mổ lên, quần áo trên người cũng tán loạn, trên cánh tay còn có vết thương do bị cắn, còn đang chảy máu, bộ dạng vô cùng chật vật.
Mộ Dung Chí Hoành cảm thấy không sai biệt lắm mới nói: “Tách hai người bọn họ ra đi.”
Mộ Dung Miên ngoắc tay gọi hai bảo vệ tiến vào, can ngăn hai người.
Phu nhân Jones vừa được tự do liền ngay lập tức khóc lóc, kể lể: “Chí Hoành, em biết em không nên can dự vào, nhưng em gái anh lại cầu xin em, em không đành lòng thấy cảnh người bạn tốt nhất của mình bị lừa mà không hay biết gì nên mới làm vậy, em không biết đây chỉ là lời nói dối của Thuý Đình, em thật sự không biết chuyện gì cả...”
Bà khóc lóc thảm thiết, nếu là trước đây, dáng vẻ khóc lóc này có thể gọi là hoa lê đái vũ.
Nhưng hiện tại - đầu tóc bà ta bù xù không khác gì kẻ ăn mày, bộ dạng muốn xấu thế nào thì xấu đến mức ấy.
Mộ Dung Chí Hoành chờ bà ta nói xong mới đáp: “Cám ơn bà vừa rồi đã trình diễn một màn phấn khích đến vậy cho tôi xem!”
Tiếng khóc của phu nhân Jones im bặt, chỉ lắp bắp: “Chí... Chí Hoành!”
Mộ Dung Chí Hoành ho khan hai tiếng, nói: “Bà đừng gọi tôi như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm, thời tuổi trẻ, tôi đã từng ái mộ bà – đây là sự thật, nhưng vài chục năm đã trôi qua, tôi cũng đã có vợ con, cuộc sống của tôi thật sự vui vẻ, con ngoan vợ hiền, mỗi ngày đều như ý, chuyện đã qua này không đáng để nhắc tới nữa, tôi chỉ coi bà như một người bạn lâu năm, ai ngờ tôi lại bị chính người bạn này tính kế.”
Phu nhân Jones vô cùng căng thẳng: “Anh... Anh nói gì, emkhông hiểu, làm sao emcó thể tính kế anh, em cũng coi anh là bạn tốt của mình, không lẽ anh không tin em sao?”
Ánh mắt Mộ Dung Chí Hoành đột nhiên trở nên sắc bén: “Bạn tốt? Điều mà bà thật sự muốn hẳn phải là gia sản nhà Mộ Dung chúng tôi, nhưng bà ngàn vạn lần không nên vì bản thân mình hết hy vọng mà châm ngòi ly gián quán hệ vợ chồng chúng tôi.”
Mộ Dung Chí Hoành cười lạnh: “Cảm ơn bà hôm nay đã đến đây đóng kịch, giúp cho đôi mắt bị che mờ suốt bao lâu nay của tôi được sáng tỏ.”