Cho dù tất cả mọi người rời bỏ anh, cô cũng sẽ không, cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Cánh tay mảnh mai của Quý Miên Miên ôm lấy eo Mộ Dung Miên, cô dùng hết sức, cô hy vọng có thể truyền cho anh sức lực cùng tình yêu của cô, cô hy vọng anh có thể cảm thấy ý nghĩ của cô.
Vẻ mặt Mộ Dung Miên từ từ ấm áp đứng lên, anh ôm lấy Quý Miên Miên: “Đúng, vẫn còn em.”
Có cô ở đây, anh có thể quên tất cả những người khác bên cạnh, có cô ở đây, anh liền cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất.
Hai người ôm một lúc, Mộ Dung Miên buông Quý Miên Miên ra, xoa xoa đầu cô, cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán cô: “Gọi bác sĩ tới đây đi.”
“Dạ, được...” Quý Miên Miên vội vàng gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ đã tới, vừa lúc thấy tình trạng Mộ Dung phu nhân đã không thể xoay chuyển.
Nhưng rõ ràng Mộ Dung phu nhân còn có chuyện muốn dặn dò, dường như muốn nói bà còn cần thêm một chút thời gian, bác sĩ cắn răng suy nghĩ một chút rồi tiêm cho bà một liều thuốc nặng.
Chỉ chốc lát sau, thuốc đã có tác dụng, Mộ Dung phu nhân tốt hơn một chút, bà để cho thầy thuốc làm chứng, để cho ông ghi âm lại lời bà nói: “Sau khi… tôi... chết..., hết thảy toàn bộ, đều... để lại cho, con... con tôi... Tôi hy vọng nó có thể hạnh phúc...”
Mộ Dung Miên đứng ở bên cạnh, nói: “Biết rồi, có Miên Miên ở bên cạnh tôi, trên cõi đời này, tôi chính là người hạnh phúc nhất.”
Anh đã không phải là đứa bé, trong cuộc sống của anh trừ Quý Miên Miên ra đã sớm không cần những người khác.
Ánh mắt Mộ Dung phu nhân đã mập mờ, nhìn về anh nói: “Con... quản lý tốt công ty... Làm, làm một... người đứng đầu chân chính, mẹ... tin tưởng con.”
Sắc mặt Mộ Dung Miên trầm xuống, anh không thích di chúc này của Mộ Dung phu nhân, anh muốn trở về nước, muốn về nhà.
Mộ Dung phu nhân nhớ tới lúc trước anh nói, nếu như bà không có toan tính chọn người thì sẽ đem Mộ Dung gia đi làm từ thiện.
Bà biết, anh không cần những thứ tài sản kia, anh khinh thường, chính anh có năng lực, có lẽ sẽ rất nhiều tiền tài.
Thế nhưng, bà cũng không có gì để lại cho anh, làm một người mẹ, lúc bà sống đã không cố gắng lấy một chút trách nhiệm, sau khi chết, bà cũng muốn cho anh một ít đồ vật, chỉ sợ... anh không muốn, vẫn là muốn để lại cho bà.
Sắc mặt Mộ Dung Miên không tốt, Mộ Dung phu nhân cười khổ, bà lại làm chuyện khiến cho anh không vui.
“Miên... Miên Miên...”
Quý Miên Miên vội vàng tiến lên: “Con ở đây.”
Lúc trước cô từng nói, Mộ Dung phu nhân là mẹ chồng giả của cô, nhưng kết quả, người ta thật sự mẹ chồng thật.
Sau khi mới vừa nghe được bí mật, bây giờ đối mặt Mộ Dung phu nhân, trong lòng Quý Miên Miên liền có một loại tư vị không thể nói ra lời.
Không thể nói được là đồng cảm với bà nhiều hơn, hay là tức giận nhiều hơn.
Nếu như ban đầu bà có thể cứu sống đứa con nhỏ, thì chồng cô cũng sẽ bị coi như là kho lưu trữ cơ quan hay không, bất cứ lúc nào cần là lấy anh ra?
Nghĩ tới đây, Quý Miên Miên chỉ cảm thấy Mộ Dung phu nhân thật là tàn nhẫn đáng sợ, lại vừa đáng thương vô cùng.
Nếu như đứa con nhỏ của bà ấy không xảy ra chuyện, bà ấy có thể vĩnh viễn cũng không nghĩ tới mình còn có người con lớn này sao?
Mặc dù Quý Miên Miên không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, cô chính là đau lòng cho chồng của mình, cô cảm thấy anh làm không sai.
Mộ Dung phu nhân ngón tay run rẩy, bà muốn nắm lấy tay Quý Miên Miên.
Quý Miên Miên do dự hai giây, vẫn là cầm lấy, quên đi, dù sao cũng là người sắp chết, vẫn là đừng quá so đo, điều cô có thể làm có lẽ chỉ có bấy nhiêu thôi.