Nhạc Thính Phong sắc mặt âm trầm, nói: “Vậy chuyện này em cảm thấy có phải do cô ta làm không?”
“Em rất nghi ngờ cô ta, nhưng không hề có bất kỳ chứng cứ gì.”
Vài ngày nay Hạ Lan Tú Sắc vô cùng yên lặng thành thật, chỉ trong vài ngày ngắn ngũi, danh tiếng trong đoàn phim đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ khi nhắc đến mọi người đều nói cô ta là một cô gái rất tốt, rất chăm chỉ, kỹ năng diễn xuất có tiến bộ rất lớn, thường hay mang một ít thức ăn vặt chia cho mọi người, và cũng hay giúp đỡ mọi người bố trí hiện trường.
Cho dù gặp người nào cũng đều tỏ ra rất lễ phép, ngay cả đạo diễn cũng nói nếu như Hạ Lan Tú Sắc có thể duy trì tiếp thái độ này thì tiền đồ tương lai của cô sẽ rất rộng mở.
Nhưng, Yến Thanh Ti vẫn cảm thấy cô ta rất kỳ lạ.
Nhạc Thính Phong trầm mặc, nếu Thanh Ti đã nói như vậy thì hẵn sẽ không sai.
Mắt anh thoát qua một tia sáng cay độc: “Đợi sau khi bắt đượnc hắn ta, anh không tin sẽ không hỏi ra được điều gì.”
“Ừm, phải làm rõ ràng mọi chuyện.”
“Ngủ đi, đã khuya rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm nữa.”
“Vâng....”
Yến Thanh Ti không hỏi anh kêu người đưa Tiểu Triệu đi đâu, dựa vào lòng anh, không bao lâu sau cô đã ngủ rồi.
Lúc Hạ Lan Tú sắc đang ngồi trên máy bay, cô ta cảm thấy rất hả hê, chỉ cần sau tối hôm nay, Yến Thanh Ti cũng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục giống cô ta.
Dựa vào gì mà chỉ có mình cô ta phải chịu khổ, cô ta muốn Yến Thanh Ti, Lí Nam Kha, Hạ Lan Phương Niên, muốn tất cả bọn họ phải cùng chịu nỗi đau khổ này cùng với cô.
Trên khuôn mặt Hạ Lan Tú Sắc lộ ra một nụ cười hết sức đáng sợ.
Yến Thanh Ti, cô nghĩ rằng chỉ bị một tên đàn ôm bẩn thỉu đê tiện lăng nhục là đã đủ đau khổ rồi sao? Thứ tôi chuẩn bị cho cô không chỉ có thế.
Cô ta muốn Yến Thanh Ti phải thân bại danh liệt!
……
Yến Thanh Ti đặt đồng hồ báo thức, vừa sáng ra đã cùng Nhạc Thính Phong thức dậy.
Nhạc Thính Phong nhận một cuộc gọi rồi nói với cô: “Bên ngoài có người vừa mới sáng sớm đã chuẩn bị một nghi thức hoan nghênh em.”
“Vậy hả? Vậy em phải đi xem thử xem sao!”
Cô cầm lấy khăn lông, vừa lau mặt vừa đi đến trước cửa và mở cửa, chỉ nhìn thấy bên ngoài có 1 đám ký giả đang đứng, đồng thời tiếng tách tách cứ vang mãi không ngừng.
Yến Thanh Ti vắt khăn lên vai, quét mắt nhìn hết những ký giả kia: “Mới sáng sớm đã có nhiều người thế này, mọi người đến chào mừng tôi ra khỏi ra ngoài sao?”
Những ký giả đó khiến cửa phòng trở nên kẹt cứng, tất cả bọn họ đều hướng mắt nhìn về phía sau Yến Thanh Tư. Họ nhận được tin, tối qua Yến Thanh Ti trốn chồng lén lút ngoại tình với một người đàn ông khác, cho nên họ mới đến đây săn tin chấn động, họ đã hỏi rồi, Yến Thanh Ti vẫn chưa rời khỏi khách sạn, và người đàn ông đó có thể cũng vẫn chưa rời đi.
“Chúng tôi nhận được tin, tối qua cô qua đêm cùng với một người đàn ông khác, xin hỏi có phải thật không?”
Yến Thanh Ti cười: “Ngoại... tình? Mọi người có chắc là đang nói tôi không?”
Trong số những ký giả đó có người la lên: “Có phải nói cô hay không, để chúng tôi vào xem là biết.”
“Anh là ai? Phòng của tôi, tôi dựa vào gì để cho anh vào?”
Người đó đáp lớn tiếng: “Không cho chúng tôi vào, chứng tỏ cô đang chột dạ.”
“Đúng vậy, cô chột dạ, nếu cô không có thì sợ gì chứ!”
Yến Thanh Ti cười khinh một tiếng: “Tôi có thể cho anh vào, nhưng nếu trong phòng tôi thật sự không người đàn ông khác, thì đừng xin lỗi tôi trước mặt mọi người, cái tôi muốn không chỉ là câu xin lỗi.”
Người đó cắn răng nói: “Được! Nếu như cô không ngoại tình với người đàn ông khác, tôi sẽ tự tát mình 10 bạt tai, tôi nói lời giữ lời!.”
Yến Thanh Ti nhếch môi: “Được thôi, anh có thể chuẩn bị rồi đó!”