Không dám cho Quý Miên Miên ăn quá nhiều, sợ rằng thai nhi lớn quá nhanh làm cô chịu khổ, lại lo lắng ăn quá ít thì dinh dưỡng sẽ không đầy đủ.
Phụ nữ mang thai đôi thì bụng sẽ bự lên khác nhanh.
Theo sự tăng lên của số tháng, bụng của Quý Miên Miên ngày càng ta, đợi đến 7 tháng, bụng cô còn bự hơn người mang thai đủ tháng.
Quý Miên Miên thì trông chẳng béo lên bao nhiêu, cơ thể nhỏ nhắn vác theo một cái bụng to to, lúc đứng lên phải đỡ lấy eo, đi vài bước đã mệt đến mức thở dốc, cơ thể phù thũng nặng nề, đến tối thường bị chuột rút, có thể thấy hai đứa nhóc kia hành hạ Quý Miên Miên không ít.
Buổi tối Mộ Dung Miên ngủ cùng một phòng với cô, vốn dĩ anh không dám ngủ quá sâu, có động tính nhỏ nào anh cũng liền thức giấc. Mỗi lần nhìn thấy vành mắng đỏ nhòe vì cơn đau bị chuột rút của Quý Miên Miên, Mộ Dung Miên cảm thấy rất hoảng loạn và sợ hãi. Vừa bực vừa tức với hai thứ trong bụng cô, sao chúng có thể hành hạ người khác đến thế!
Vài tháng tiếp theo, Mộ Dung Miên gầy đi 6 cân, mỗi ngày đều hận không thể theo sát Quý Miên Miên 24/24, nhất là những tháng cuối, anh nhìn thấy bụng của Quý Miên Miên là cảm thấy kinh hồn bạc vía.
Mỗi ngày anh đều nói với chính mình, về sau không cần thêm đứa con nào nữa.
Trong thời gian Quý Miên Miên mang thai, anh ở kế bên nhìn cũng đã cảm thấy đau khổ, huống chi là cô ấy.
7 tháng sau, khi cách ngày dự chỉ khoảng 2 tuần, cuối cùng Mộ Dung Miên đã có thuyết phục được Quý Miên Miên sinh theo hình thức sinh mổ.
Bản thân mang thai đã rất vất vả, mang thai một đứa đã rất gian nan, huống chi có tới hai đứa
Nếu sinh con tự nhiên ra sẽ phải chịu nổi đau gấp hai lần người khác, đêm đến Mộ Dung Miên toàn mơ thấy ác mộng, anh sợ sẽ xảy ra chuyện!
Cha bà Quý cũng cảm thấy, nếu là một đứa thì có thể sinh tường, nhưng hai đứa, con gái sẽ rất đau đớn.
Sau khi đã thuyết phục được Quý Miên Miên, anh đưa cô đến bệnh viện sớm, chọn một ngày lành và tiến hành phẫu thuật sinh con.
Khi chờ ở bên ngoài phòng sinh, Quý Miên Miên gấp đến mức đi vòng vòng lối đi, cả người đều là mồ hôi, anh cứ hỏi bà Quý không ngừng: “Mẹ, tại sao vẫn chưa ra? Vào đó đã lâu rồi mà!”
Bà Quý an ủi anh: “Mới có vài phút thôi, con cứ yên tâm đi, bây giờ việc sinh mổ là chuyện rất bình thường, Miên Miên sẽ không có chuyện gì đâu, con cứ ngồi xuống đợi đi!”
Mộ Dung Miên nhìn lại thời gian, đúng là mới chỉ qua vài phút thôi, nhưng vì sao anh cứ cảm thấy như đã qua rất lâu rồi.
Thời gian chời đợi trôi qua vô cùng chậm, Mộ Dung Miên cảm thấy bản thân sắp hết nhẫn nại rồi, cả người sắp bùng nổ thì cánh cửa phòng sinh mới mở ra.
Ngay lập lúc anh chạy tới, lúc này cả người anh đều bị mồ hồi thấm ướt
Hai y tá bồng hai được bé sơ sinh được bọc cẩn thận ra, nói: “Mẹ tròn con vuông, là hai công chú nhỏ đáng yêu.”
Hai cụ bà nhà họ lý lập tức đi tới, hai người già, mỗi người bồng một đứa từ tay y tá qua.
Mẹ lý kích động đến mức sắp khóc: “Ây da, bảo bối nhỏ của bà, bảo bối của bà, nào, để bả bồng bảo báo của bà nhé...”
Một người đàn ông như ông Quý khi ôm cháu, cũng thấy ích động đến phát khóc.
Mộ Dung Miên chẳng có tâm trạng đâu mà xem con, anh vội vàng hỏi: “Bác sĩ vợ tôi đâu? Cô ấy bây giờ ra sao?”
Y tá nói với anh: “Phẫu thuật rất thành công, đợi thuốc mê hết tác dụng cô ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi.”
Sau khi y tá giúp Quý Miên Miên vệ sinh sạch sẽ, liền đẩy cô về phòng bệnh.